Chương 27: Anh ta quỳ xuống rồi
Từ nhỏ cho đến lớn, Lý Tử Duy là cậu con trai cưng, rồng phượng giữa loài người khiến cho vô số người đồng trang lứa chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn.
Mới chỉ mười bốn tuổi, anh ta đã có bằng kép, năm mười sáu tuổi sử dụng trăm ngàn tiền vốn của gia tộc để lập nghiệp, trong một năm đã tăng lên gấp mười, giá trị bản thân cao vút, trở thành nhà giàu đáng giá chục triệu, ‘người có tài sản bạc triệu’ trẻ tuổi nhất Giang Lăng.
Hai mươi tuổi, anh ta bắt đầu vào tập đoàn Lý thị của gia tộc, ngoài mặt thì tôn sùng nhưng lại âm thầm lật đổ quyền lực của mười mấy nguyên lão trong vòng nửa năm, đứa con dòng chính được bồi dưỡng ấy đã khống chế ba lĩnh vực lớn trong công ty như nhân sự, tài chính, tiêu thụ.
Năm nay anh ta hai mươi lăm tuổi, đã tiếp nhận toàn bộ tập đoàn Lý thị, đánh bại vô số đối thủ cạnh tranh, thậm chí đưa tập đoàn Lý thị lên đến đỉnh cao mà chính bố mình còn chưa từng làm được.
Nửa đời trước, Lý Tử Duy làm gì cũng xuôi chèo mát mái, thế như chẻ tre, anh ta cho rằng trong nửa đời sau, chắc chắn mình cũng sẽ phát triển rực rỡ, trở thành người đứng đầu!
Về lý ắt phải là như thế, về thế cũng sẽ là như thế…
Cho đến khi anh ta gặp Sở Phàm!
Người mà anh ta cho rằng là một con sâu cái kiến, là dân đen đê tiện mà mình có thể tùy tiện nghiền chết chỉ bằng ngón tay lại là một vị tướng quân!
Vị tướng quân ấy phất tay là có thể dẫn đến ba ngàn binh lính, giữa lúc nói cười, anh ta đã có thể đánh tất cả mọi người của mình trong tòa lầu này thành cái sọt.
Một vị tướng quân còn chưa đến ba mươi tuổi, chấn động đến mức nào, khủng khiếp đến mức nào kia chứ…
Lý Tử Duy chỉ cảm thấy lúc đối mặt với người đàn ông này cùng với binh lính hùng dũng đứng đầy trong nhà, tất cả quang vinh của mình, tất cả lòng tự tôn và quyền thế mà mình lấy làm tự hào đều bị giẫm vỡ nát một cách dễ dàng.
Tại sao?
Mắc gì?!
Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng?!
Lý Tử Duy phẫn nộ, uất ức, vừa đau khổ oán hận lại vừa bất lực, anh ta nghiến răng, mặt đổi sắc, cơ thể đang run lẩy bẩy!
Rõ ràng cái tên này chỉ là một con sâu cái kiến hèn mọn chẳng có gia thế gì cả, không có quyền lực, không có tài năng, mắc gì, sao anh ta có thể thành tướng quân được?!!!
Anh ta không tài nào chấp nhận nổi sự thật này, không tài nào chấp nhận nổi việc mình đã thất bại, càng không thể chấp nhận nổi vầng sáng mà mình lấy làm tự hào lại bị người khác đạp vỡ nát!
Về phần Vân Dũng, lúc nhìn thấy La Cường bừng bừng sát khí dẫn quân đội xộc vào đây, cậu ta sợ đến nỗi chân mềm nhũn, cảm thấy những họng súng ấy đang tỏa ra mùi vị chết chóc, cậu ta lập tức quỳ xuống đất:
“Xin, xin lỗi, tôi có mắt không tròng, tôi chẳng là cái thá gì cả, xin anh tha cho tôi…”
Vân Dũng không khỏi nhớ đến mình đã từng mỉa mai Sở Phàm thế nào, từng tỏ ra hống hách ra sao, thậm chí còn dám dùng Đan Đan uy hiếp anh ta…
Cậu ta hối hận muốn chết, chỉ mong có thể tát cho mình vài cái ngay, anh ta là tướng quân đấy!
Đến người đứng đầu chiến khu Giang Lăng thì cũng chỉ là thượng tá mà thôi!
Một người như anh ta, chỉ cần tùy tiện cử động ngón tay là đã đủ để nghiền chết cậu ta vô số lần, cậu ta thật sự không dám láo xược, chỉ có thể dập đầu xin tha…
“Xin lỗi, xin lỗi…”
Những tay đánh đấm mà Vân Dũng mang đến đây đều quỳ sụp xuống mặt đất xin tha, không còn dám kiêu ngạo hung hăng như ban nãy nữa.
Bầu không khí ở nơi này vẫn im lặng tột cùng, những tinh binh của La Cường đứng thẳng tắp như tượng, chỉ có sát khí đang dâng trào cuồn cuộn trên người bọn họ nhắc nhở đám người Vân Dũng:
Mạng sống của chúng phụ thuộc vào ý muốn của đối phương.
Sở Phàm còn chẳng buồn nhìn Vân Dũng đang quỳ trên mặt đất, anh chậm rãi đứng dậy, đi đến trước tủ trà, nhàn nhã lựa chọn cẩn thận như thể đang đi dạo trong trung tâm thương mại, lựa chọn Thiết Quan Âm đóng gói khá đẹp.
“Xem ra thế lực của anh không mạnh mẽ bằng tôi”.
Sở Phàm đảo khách thành chủ, anh sử dụng cụ pha trà một cách thành thạo, lúc hương trà tỏa ra nghi ngút, anh hờ hững nhìn gương mặt rất đặc sắc của Lý Tử Duy rồi nói:
“Trong thời gian một ấm trà, anh cứ việc gọi người, tôi đợi”.
Ngang ngược đến cỡ nào.
Ngông cuồng đến cỡ nào.
Hai câu nói thản nhiên của anh lại giống như hai cú tát vang dội, đánh mạnh vào mặt Lý Tử Duy, vang lên lảnh lót.
Khóe miệng Lý Tử Duy không khỏi giần giật.
Cứ việc gọi người?
Khắp cả Giang Lăng này, có ai dám đối đầu với một vị tướng quân có thực quyền kia chứ?
Ai có dám nói khoác mình dám bảo vệ Lý Tử Duy trước mặt ba ngàn binh lính vũ trang.
Lý Tử Duy nhìn đám nguời Vân Dũng đã quỳ rạp trên mặt đất, trông có vẻ sợ hãi vô cùng ấy, trong lòng thầm mắng chửi: Đồ vô dụng.
Đối mặt với Sở Phàm ung dung, thong thả phô bày kỹ năng pha trà, cảm nhận sát khí tỏa ra từ mấy trăm binh lính được trang bị vũ khí đạn dược trong tòa lầu, Lý Tử Duy cũng cảm thấy hoang mang, trái tim đập thình thịch…
Nhưng anh ta cũng không sợ đến mức quỳ xuống mặt đất xin tha như Vân Dũng.
Vốn là con nhà giàu, là con cưng của gia tộc, Lý Tử Duy có sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của mình:
“Sở Phàm, anh không thể đụng đến tôi được. Tôi là con cả của nhà họ Lý trong Giang Lăng, nhà họ Lý chúng tôi đã làm ăn kinh doanh trong Giang Lăng suốt ba đời, không ít ông lớn ở hai giới quân đội và chính trị là khách quý của nhà chúng tôi”.
“Anh lấy sức một người có thể đối đầu với cả gia tộc sao? Nếu như anh dám đụng đến tôi, anh cũng không sống yên đâu, anh cũng phải trả giá dắt! Cho dù anh có là tướng quân đi chăng nữa…”
Lý Tử Duy cố ý ngẩng cao đầu, dường như muốn phô bày tinh thần thà chết không khuất phục của mình vậy.
Gia tộc là điều khiến cho anh ta tự hào, cũng là con át chủ bài cuối cùng mà anh ta bất đắc dĩ lắm mới phải tung ra, anh ta cũng không dám chắc có thể làm Sở Phàm kinh sợ hay không.
Bởi thế, anh ta cố tình ra vẻ thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành mà quát lên: “Quá lắm thì cá chết rách lưới thôi!”
Một nhà tâm lý học có câu nói như thế này: Khi hoảng hốt đến tột cùng thì sẽ hóa thành phẫn nộ.
Bây giờ Lý Tử Duy cũng chỉ còn cách bờ vực của sự sụp đổ một cọng cỏ nữa mà thôi…
“Cá chết rách lưới?”, Sở Phàm hờ hững liếc nhìn anh ta rồi thốt ra ba chữ đầy mỉa mai: “Anh cũng xứng”.
Vào lúc ấy, có một cú điện thoại gọi đến, Sở Phàm liếc mắt nhìn thử, mở loa ngoài, bắt máy.
Nhưng anh vẫn không nói gì mà chỉ ung dung thưởng thức trà, đợi đối phương lên tiếng.
“Anh, anh Sở…thằng nhóc Mã Hải không hiểu sự đời nên mới mạo phạm đến uy nghiêm của anh, tôi xin đền tội với anh. Tôi đã dạy dỗ nó rồi, triệt hết mọi chức vụ của nó trong hội thương mại Tứ Hải, đồng thời ném nó tới Châu Phi đào vàng, tự sinh tự diệt, xin anh Sở khai ân, tha cho nó một mạng…”
Giọng nói khúm núm cung kính gần như van lơn trong điện thoại khiến cho Lý Tử Duy biến sắc, anh ta ngạc nhiên đến độ trừng to mắt.
Đây, đây là giọng nói của Mã Minh Nguyên, hội trưởng hội thương mại Tứ Hải?
Phải biết rằng, Mã Minh Nguyên không có con, ông ta vô cùng yêu chiều cậu cháu trai Mã Hải, xem như là con ruột, bởi thế Mã Hải tương đối ngang tàng trong giới thượng lưu Giang Lăng, đến Lý Tử Duy cũng phải sợ hãi ba phần!
Nhưng bây giờ, vì để xin lỗi Sở Phàm mà Mã Minh Nguyên lại đuổi cháu trai mà ông ta thương yêu đến Châu Phi?
Gì…
“Tôi biết rồi”, Sở Phàm nói hờ hững như thể xử lý một chuyện vặt vãnh.
Rồi sau đó, Mã Minh Nguyên lại lên tiếng một cách khó nhọc: “Còn có chuyện này, anh Sở, xin anh em của anh tha cho tôi đi…”
“Hơn một trăm cổ đông trong hội thương mại Tứ Hải của tôi đều bị nhốt trong tù, còn có một vài công ty của tôi, thị trường cổ phiếu thảm thương, hộp đêm, công ty bất động sản, nhà tắm công cộng đều bị niêm phong, không thể kinh doanh được… Tôi biết sai rồi, đã thay đổi hoàn toàn, đích thân đến tận nhà xin lỗi bác Chu”.
“Xin anh Sở giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một con đường sống…”
Ầm…
Lý Tử Duy lập tức sững sờ như thể bị sét đánh trúng.
Anh ta gần như có thể nhìn thấy được hậu quả mà nhà họ Lý sắp sửa phải đối mặt, cũng đã hiểu hàm nghĩa trong câu nói ban nãy của Sở Phàm… Cá chết rách lưới, anh ta không xứng, vĩnh viễn cũng không xứng!
Vào giây phút này, tất cả sự kiêu ngạo, tất cả lòng tôn nghiêm và sự tự tin của anh ta đều vỡ nát qua cuộc điện thoại ấy.
Phịch.
Lý Tử Duy quỳ rạp xuống đất, anh ta run rẩy, vừa hoảng sợ vừa ngạt thở:
“Tướng quân Sở, cầu xin anh giơ cao đánh khẽ…”
Cuối cùng cậu con cưng của trời tự cao tự đại cũng chịu uốn đôi đầu gối cao quý của mình.
Quỳ xuống.