Chương 284: Đây là con trai tôi
Bên ngoài khách sạn, Sở Phàm nghe xong báo cáo của Cao Bác - phó tổng giám đốc tập đoàn Hải Đăng mới yên tâm rời đi.
Cho dù cả nhà chú tư Chu Đạt có tin thân phận của anh hay không thì anh cũng sẽ không giải thích, cũng không thèm tranh giành uy phong gì với loại tôm tép như Hứa Phú Minh.
Đại bàng giang cánh bay khắp nơi thì sao lại để ý vài con kiến nhảy nhót trên mặt đất chứ?
Đúng sai thật giả, thời gian sẽ chứng minh mọi thứ.
“Đại ca, anh về rồi”.
Lúc này, Vu Kình đã đứng chờ sẵn ngoài cửa khách sạn nịnh hót tiến tới, vẻ mặt kích động: “Đại ca, lúc nãy tôi đi vệ sinh đã gặp được một người đẹp cực phẩm, thân hình, nào mông nào ngực, chậc chậc, đã lắm luôn… ”
“Đại ca, anh xem khi nào rảnh để chữa bệnh cho tôi thế, giúp tôi trở lại làm người đàn ông đích thực”.
Sở Phàm khẽ vẫy tay: “Vài ngày nữa rồi tính”.
“Được, được, anh cần gì thì cứ sai bảo”.
Vu Kình gật đầu như giã tỏi, răm rắp nghe lời.
Chứng kiến được bối cảnh khủng khiếp của Sở Phàm, hắn ta không dám có thêm suy nghĩ bất kính nào nữa.
“Reng reng…”
Lúc này, tiếng điện thoại reo lên, là Vân Mộc Thanh gọi đến.
Trên mặt Sở Phàm thấp thoáng nét dịu dàng, hỏi: “Sắp xếp cho bố mẹ ổn hết chưa?”
“Ừ, bác Chu nói không muốn làm phiền nhà chú tư nên không ở lại khách sạn”, Vân Mộc Thanh đáp: “Em mua được một căn biệt thự ở Yên Kinh rồi, vị trí cũng không tồi, đủ cho chúng ta sinh sống”.
“Được, gửi vị trí cho anh đi, anh đến ngay”, Sở Phàm khẽ cười, Vân Mộc Thanh cũng là một quý cô giàu có giá trị bản thân ba mươi tỷ rồi nên đương nhiên cũng không tiết kiệm như lúc trước nữa.
“Đại ca, lên xe thôi!”
Không cần Sở Phàm căn dặn, Vu Kình đã hấp tấp chạy tới, vẻ mặt ân cần: “Tôi tiễn anh”.
Chưa đến một tiếng sau, Sở Phàm đã đến bên ngoài đường vành đai số bốn, trong một khu biệt thự hạng vừa, môi trường ở đây khá ổn, đồ trang trí cũng đều là những vật phẩm tinh tế, dân cư chủ yếu là tầng lớp trung lưu.
“Đại ca, sau này cần gì thì cứ sai bảo, giờ tôi không làm phiền gia đình đoàn tụ nữa, tạm biệt”.
Vu Kình tỏ vẻ kích động, thể hiện lòng trung thành, cảm ơn rối rít.
Lúc nãy, cuối cùng Sở Phàm cũng mở lòng từ bi thưởng cho hắn ta một phương thuốc giúp ‘cậu nhỏ trở lại’, điều này khiến Vu Kình vui vẻ nhảy cẫng lên, hắn ta không thể chờ nổi mà đi hẹn vài người đẹp để thử thuốc…
Sở Phàm khẽ cười, đi theo vị trí lên đến căn biệt thự ở giữa núi.
Lúc này Vân Mộc Thanh đang chơi đùa với Đan Đan ở hồ bơi, thấy Sở Phàm tới, cô bé mừng rỡ, gọi bố ơi rồi nhảy vào vòng tay Sở Phàm.
“Yên Kinh có vui không?”, Sở Phàm cưng chiều ôm lấy con gái hỏi.
“Không vui gì cả, mấy khu du lịch và khu vui chơi đông người quá, Đan Đan không thích”, cô bé trề đôi môi nhỏ, gương mặt kiêu ngạo: “Còn nữa, nhà ở đây không bằng nhà chúng ta, không thoải mái chút nào hết”.
Sắc mặt Vân Mộc Thanh tối sầm lại, biệt thự Hải Đường Uyển là căn biệt thự đắt tiền tiêu hết năm trăm triệu của Sở Phàm, cả nước cũng chỉ có mỗi nơi đó là đỉnh cao, nơi này đương nhiên không so bì được.
Sở Phàm cười lớn, nuông chiều nói: “Đợi bố mẹ làm xong việc rồi chúng ta sẽ về nhà”.
“Vâng ạ, Đan Đan sẽ ngoan ngoãn nghe lời”, Đan Đan nở nụ cười ngọt ngào rồi tự mình chạy đi chơi.
Cả nhà Chu Long cũng đi dạo trung tâm thương mại, nói rằng muốn mua một ít đồ dùng trong nhà, căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại hai người Sở Phàm và Vân Mộc Thanh.
Tản bộ trên sân cỏ, bốn bề là cây cối xanh tươi, hồ nước tĩnh lặng, còn có các loài chim đủ màu bay lượn trên trời, môi trường xung quanh rất đẹp đẽ, thoải mái.
Sở Phàm nắm tay Vân Mộc Thanh, khó lắm mới được hưởng thụ thế giới hai người.
“Phong cảnh ở đây cũng không tệ”, Sở Phàm khẽ cười: “Rất thích hợp để hẹn hò”.
“Xì”, Vân Mộc Thanh trừng anh một cái, kiêu ngạo hừ một tiếng: “Ai muốn hẹn hò với anh chứ, đồ không biết xấu hổ”.
“Cũng đúng”, Sở Phàm suy tư vuốt cằm: “Người ta hẹn hò lãng mạn chỉ toàn là các cô gái trẻ, phụ nữ trung niên như em, con lớn rồi thì đúng là không hợp lắm...”
“Anh mới là phụ nữ trung niên, anh là ông chú vớ vẩn, ông chú già”, Vân Mộc Thanh phồng má, tức giận đấm đá lên người Sở Phàm.
Sở Phàm thuận tay ôm lấy chiếc eo mềm mại của người đẹp, sau đó ôm nhau ngã ra đất, hình dáng hai người đan vào nhau, đùa giỡn trên nền cỏ mềm mại, cười nói không dứt.
Không biết bao lâu sau…
Hai người hơi mệt, nằm dựa vào nhau trên cỏ, ngẩng mặt nhìn trời xanh mây trắng, yên tĩnh ngây người.
Gió dịu dàng lướt qua, ánh mặt trời vừa đủ, không quá gắt cũng không hanh.
“Anh nợ em một hôn lễ”, Sở Phàm đột nhiên nói, anh nhìn sang gương mặt xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của người con gái bên cạnh, ánh mắt dịu dàng mà kiên định.
“Đợi giải quyết xong mọi chuyện ở đây, anh sẽ bù đắp cho em”.
“Ừ”, Vân Mộc Thanh nhẹ giọng đáp, cô nắm chặt tay Sở Phàm, trên mặt tràn ngập hạnh phúc và niềm mong đợi...
Đó nhất định sẽ là một buổi hôn lễ đẹp nhất, khó quên nhất trên thế giới này.
“Á, bố ơi…”
Đột nhiên vang lên một tiếng kêu phá vỡ sự yên tĩnh, Sở Phàm nghe thấy giọng con gái thì lập tức đứng dậy, vội vàng chạy theo hướng tiếng kêu phát ra.
Vân Mộc Thanh cũng căng thẳng theo, ngay lập tức họ phát hiện Đan Đan ở dưới gốc cây nhỏ, anh vội chạy đến ôm con lên kiểm tra: “Đan Đan, con sao vậy, có bị thương không?”
Đan Đan ôm chặt Sở Phàm, lắc đầu, gương mặt nhỏ trắng bệch, tủi thân khóc lóc:
“Có, có con chó lớn, Đan Đan sợ”.
Lúc này Sở Phàm mới nhìn thấy cách đó ba mét, có một con chó sói hung tợn cao bằng nửa người đang nhìn chằm chằm Đan Đan, không có xích cổ, nó thè cái lưỡi đỏ ra, để lộ răng nanh nhọn khắp miệng, lâu lâu lại kiêu căng sủa mấy tiếng, cực kì hung dữ…
Cứ như thể lúc nào cũng có thể nhào tới cắn vài cái lên người cô bé còn đang mềm xương mềm thịt.
Chủ của con chó là một người phụ nữ mập mạp, mang vàng đeo bạc, không để ý tới chó của mình mà cầm điện thoại nói chuyện.
“Ha ha, bà Vương, tôi biết có một cửa hàng, phong cách cũng không đến nỗi đâu, khi nào rảnh thì chúng ta cùng đi mua sắm…”
Sở Phàm ôm con gái vào lồng ngực lúc này không khác gì con thỏ nhỏ bị doạ sợ, trong lòng anh dâng lên cảm giác có lỗi và đau lòng.
Năm năm anh không ở đây, Vân Mộc Thanh và Đan Đan sống nương tựa nhau, có vài lần bị chó hoang rượt đuổi nên cô bé mới sợ giống chó to như bây giờ.
Sở Phàm bước về trước, nói: “Chào cô, có thể xích chó của mình lại được không, nó làm trẻ con sợ hãi”.
Sở Phàm cho rằng mình đủ khách sáo rồi, với loài chó sói nguy hiểm này vốn dĩ thành phố cấm nuôi, cho dù có nuôi thì ở nơi công cộng chí ít cũng phải xích lại chứ?
“Chó? Anh mắng ai là chó, con người anh không có tố chất gì hết vậy, đây là con trai tôi, là máu mủ của tôi”, ả mập nghe xong lập tức nổi giận, ả ta trợn mắt nhướng mày, chỉ trỏ với Sở Phàm.
“Tôi dắt con tôi đi dạo một tí thì sao? Sao phải xích con tôi, sao anh không xích con ranh đê hèn này lại đi!”
Ả ta kiêu căng nổi cáu chỉ vào Đan Đan, dáng vẻ hung ác ngang ngược.