Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 367: Người không biết sống chết là cô

Lời của Sở Phàm giống như sấm sét nổ đùng đùng trên mặt nước bằng phẳng, lập tức gây náo động.

Tất cả mọi người trong phòng khám đều đổ dồn ánh mắt về phía Chu Hoa, vẻ mặt khó tin.

Đời sống riêng tư loạn lạc, thích chơi trò ‘nhiều người cùng vận động’, còn thường xuyên ‘chơi’ với chó.

Không ngờ được, cô ả Chu Hoa này lại biến thái như vậy!

Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Miên Miên nóng bừng, ửng đỏ, liếc nhìn Sở Phàm một cái: “Cái anh này, nói linh tinh gì thế không biết, cũng không biết xấu hổ gì cả”.

“Tên khốn này, mày nói vớ vẩn gì thế, đừng có mà ngậm máu phun người!”

Chu Hoa tức điên người, hai mắt ngập tràn tia giận dữ, hung hăng ném gói thuốc ra, chỉ vào mặt Sở Phảm, chửi bới ầm ĩ:

“Mày mà còn dám nói linh tinh, làm ô uế sự trong sạch của tao, tao cào miệng mày ra”.

Sở Phàm chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, nói: “Có phải nói linh tinh hay không, trong lòng cô tự rõ”.

“Hiện tại trên người cô nổi những nốt mẩn đỏ, mỗi lần tắm xong đều rất ngứa, gãi cũng không có tác dụng”.

“Hơn nữa, nhu cầu của cô rất cao, mỗi ngày phải làm ít nhất ba lần, một người đàn ông còn lâu mới thỏa mãn được cô, mỗi lần phát dục, ngứa ngáy giống như bị hàng nghìn con kiến cắn….”

“Đây là triệu chứng của giai đoạn cuối rồi đấy, tiếp theo, phần dưới của cô sẽ dần dần bị lở loét, và cuối cùng đau đến chết đi sống lại”.

Sở Phàm lạnh nhạt liếc cô ta một cái: “Gói thuốc này có thể cứu mạng cô, bây giờ cô cầm lấy rồi cút đi, chuyện vừa nãy tôi không thèm tính toán với cô”.

“Nếu không, hậu quả sau này cô gánh không được đâu”.

Tất cả các bác sĩ có mặt tại hiện trường nghe xong cảm thấy sởn da gà, rợn tóc gáy.

Chu Hoa ngẩn người ra, trong mắt cô ta hiện lên một tia hoảng sợ!

Những gì Sở Phàm nói hoàn toàn đúng!

Vốn dĩ cô ta cho rằng những tên đàn ông rác rưởi đó là đồ vô dụng, không thể nào thỏa mãn cô ta. Bây giờ mới thấy, hóa ra là cô ta bị bệnh, hơn nữa còn là bệnh rất nặng!

Nhưng chỉ trong chốc lát, cô ta liền phản bác: “Toàn nói mấy lời nhảm nhí, tôi không có bất kỳ triệu chứng nào mà anh nhắc tới, nếu anh còn dám làm ô uế thanh danh của tôi, tôi sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ”.

Chu Hoa là nhân vật lớn của tầng lớp thượng lưu, cô ta cũng cần mặt mũi, làm sao có thể công khai thừa nhận loại bệnh này, vậy thì sau này cô ta làm gì còn thể diện đi gặp người khác nữa?

Hơn nữa, kể cả khi cô ta biết mình bị bệnh này, y dược Tiêu thị khống chế toàn bộ nền y học Yên Kinh, muốn tìm chuyên gia như thế nào mà chẳng được, cô ta cần gì phải tin tưởng một thằng ranh trẻ tuổi không có kinh nghiệm gì như Sở Phàm?

“Đồ khốn kiếp mấy người, không biết sống chết, không biết hối cải, tôi lập tức gọi người đến, phong tỏa phòng khám y tế của cô, để cho cô không còn chỗ đứng ở cái đất Yên Kinh này nữa!”

Chu Hoa thẹn quá hóa giận, đe dọa đám người Đương Miên Miên và Sở Phàm, chuẩn bị gọi điện.

Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Miên Miên biến sắc, các bác sĩ cũng hoảng sợ.

Sở Phàm lạnh lùng quét mắt qua người cô ta: “Người không biết sống chết, là cô”.

Anh lập tức gọi điện thoại cho Dương Tuấn Huy: “Năm phút nữa, bảo chủ nhà họ Tiêu cút qua đây, tôi có việc muốn hắn làm”.

Lúc này, Chu Hoa ngẩn người ra, tất cả bác sĩ có mặt ở đây đều sửng sốt.

“Ha ha ha”.

Chu Hoa ôm bụng cười, như thể vừa nghe được một câu chuyện hài hước nhất trên đời.

“Anh là cái thá gì mà yêu cầu chủ nhà họ Tiêu nhanh chóng qua đây, lại còn năm phút?”

Đường Miên Miên đỏ mặt, kéo gấu áo của Sở Phàm, cảm thấy xấu hổ.

Các bác sĩ cũng lắc đầu bất lực, cảm thấy ngại dùm.

Nhà họ Tiêu là gia đình quyền lực bậc nhất ở Yên Kinh này, mặc dù Tiêu Vân Lung đã chết vài ngày trước, nhưng gia đình nhà họ Tiêu không hề sa sút.

Nhưng thuyền hỏng vẫn còn ba nghìn chiếc đinh, con lạc đà ốm nhom vẫn có ích hơn con ngựa, bọn họ vẫn là thế lực mà không ai dám động vào.

Chưa kể, nhà họ Tiêu ngày nay đã được Hiệp hội võ thuật tiếp quản, có hậu thuẫn vững chắc hơn, năng lực và địa vị của bọn họ cũng không kém cạnh gì so với thời của Tiêu Vân Lung.

“Thật nực cười, được rồi, bà cô đây đợi xem anh gọi đến được nhân vật nào”, Chu Hoa khỉnh bỉ coi thường, cao giọng chế giễu, dáng vẻ chuẩn bị xem kịch hay.

Sở Phàm nhẹ giọng nói: “Cô sẽ được như ý”.

“Kít!”

Chưa đầy năm phút, một chiếc xe hơi thể thao hãng Ferrari như một quả tên lửa lao tới, dừng lại trước cổng phòng khám.

Ngay sau đó, một chàng trai trẻ tuổi, mặc đồ ngủ, đi dép lê, phi như bay chạy đến bên cạnh Sở Phàm, thở hổn hển nói:

“Anh, anh Sở, có, có việc gì căn dặn ạ”.

Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Hoa lập tức biến sắc, cô ta kêu lên một cách khó tin: “Cậu, cậu chủ Tiêu Hùng?”

Người này chính là con trai út của Tiêu Vân Lung, Tiêu Hùng, người đã bị Sở Phàm dọa mất mật ngày hôm đó.

Hắn cũng là người phụ trách y dược Tiêu thị, cũng là cấp trên của Chu Hoa.

Tối nay, Tiêu Hùng đã hẹn một ngôi sao nổi tiếng đến biệt thự của mình để ‘đọc kịch bản’, hắn vừa tắm xong, chuẩn bị ngựa phi nước đại thì Dương Tuấn Huy gọi tới, ban hành một mệnh lệnh khẩn cấp.

Thấy sức mạnh của Sở Phàm ngày hôm đó, Tiêu Hùng làm sao dám mở miệng than thở.

Tiêu Hùng còn chưa kịp thay quần áo đã vội vàng chạy tới, may mà không bị muộn.

Đường Miên Miên và tất cả các bác sĩ đều sững sờ, không ngờ cậu chủ uy nghiêm nhà họ Tiêu lại khép nép như một người hầu trước mặt Sở Phàm như vậy.

Trong lòng Đường Miên Miên, hình tượng của Sở Phàm lại cao thêm vài bậc.

Sở Phàm gật đầu, bảo Đường Miên Miên kể sơ qua mọi chuyện.

Khuôn mặt Tiêu Hùng đột nhiên tái đi, hô hấp trở nên khó khăn.

Con đàn bà chết tiệt Chu Hoa này!

Dám cả gan đắc tội với vị tướng quân Sở Phàm này, đúng là muốn chết mà.

Bây giờ hắn trốn không kịp, chỉ mong sao Tiêu Hùng mau chóng quên hắn đi, không ngờ con đàn bà này lại muốn chết đến vậy, cô ta muốn chết thì chết một mình đi, đừng có lôi ông đây vào.

“Cô giải thích rõ ràng cho tôi, chuyện này là như thế nào”, Tiêu Hùng tức giận hét lên.

Chu Hoa hoảng sợ, mất hết sức lực: “Cậu, cậu chủ Tiêu, đây là hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi, tôi…”

“Bốp bốp!”

Tiêu Hùng thẳng thừng tát mạnh hai cái, khuôn mặt của Chu Hoa lập tức sưng lên, gầm lên chửi bới: “Hiểu nhầm? Hiểu nhầm cái con khỉ, ai cho cô cái lá gan đấy, dám huênh hoang trước mặt anh Sở đây? Cô là cái thá gì chứ!”

Chu Hoa ấm ức, cắn chặt răng, cúi đầu xin lỗi: “Xin, xin lỗi…”

“Xin lỗi cái mẹ nhà mày, xin lỗi là xong hả? Con đàn bà đáng chết này, suýt nữa là hại chết ông đây rồi!”, Tiêu Hùng lại tát thêm hai cái, da mặt Chu Hoa sứt sát hết, mồm méo xệch, mũi cũng gãy theo.



Hắn đạp chân vào bụng cô ta, đập bàn, hung dữ hét lớn.

“Bắt đầu từ bây giờ, cô đã bị đuổi việc, tập đoàn Tiêu thị chính thức sa thải cô, nếu công ty nào còn dám giữ cô lại, tôi sẽ lập tức tấn công công ty đó, bây giờ thì cút ngay”.

Chu Hoa kinh hãi tột độ, như vậy là hoàn toàn cắt đứt mọi đường lui của cô ta, sau này ai còn dám giữ cô ta nữa, e rằng nửa đời sau cô ta chỉ có thể đi ăn xin thôi.

Đường Miên Miên và các bác sĩ sướng thầm trong lòng, đáng đời, tự làm tự chịu!

Thấy đường lui của mình đã bị cắt đứt, Chu Hoa cắn chặt răng, nói với Tiêu Hùng: “Anh Tiêu, chúng ta dẫu sao cũng là bạn bè, anh lại tuyệt đường sống của tôi như vậy?”

“Được, nếu đã như vậy, thì anh đừng trách Chu Hoa tôi đây vô ơn bạc nghĩa, chuyện hôm nay, tôi sẽ kể lại toàn bộ cho Tiểu Thiên Tế nghe, tôi xem anh giải thích với Tiểu Thiên Tế thế nào!”

Cô ta ngẩng đầu, vẻ mặt giận dữ.

Cô ta là Chu Hoa, là người phụ nữ của cậu chủ của Hiệp hội võ thuật, còn lâu mới đến lượt mấy loại cậu chủ hết thời như Tiêu Hùng ức hiếp.

Sở Phàm cũng thấy thú vị, liếc mắt qua phía Tiêu Hùng, muốn xem hắn định làm thế nào.

Lúc đầu Tiêu Hùng còn hơi do dự, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt này, hắn lập tức run lên bần bật.

Giây tiếp theo, hắn lại dùng hết sức, tát mạnh Chu Hoa thêm một cái nữa!

‘Bốp!”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK