Chương 359: Sao lại là hắn
Soạt…
Trong khoảnh khắc Trần Phong Hoàng kéo áo choàng đen xuống, người xung quanh đều trợn mắt há mồm, hít sâu một hơi khí lạnh.
Đó là một bộ quân trang cũ, thường phục màu xanh lá đậm đã hơi ố vàng, bên trên còn có thể nhìn thấy vết máu bắn lên.
Mười mấy quân chương trước ngực sáng lấp lánh, trên vai thêu một con thanh long bay lượn, đây là ký hiệu chỉ đại đội Long Hồn mới có!
Lúc người xung quanh đều bị bộ quân phục này làm chấn động, sắc mặt Tiêu Vân Lung lại xanh mét, siết chặt tay…
“Tiêu Vân Lung, ông dám nói ông không nhớ tôi? Ông dám nói ông không nợ tôi không?”
Trần Phong Hoàng chỉ vào Tiêu Vân Lung, tức giận quát chói tai:
“Mười năm trước, ông bị bao vây, là ai liều mạng đỡ người bị thương nặng là ông ra ngoài, liên tục trèo qua ba ngọn núi tuyết để cứu mạng ông?”
“Năm năm trước, ông tự ý xâm nhập bị mai phục, là ai dù đã bị gãy một chân, vẫn ném ông ra khỏi hố người chết? Đến nay chân phải của tôi vẫn còn nẹp thép đây”.
“Ba năm trước, ông ghen ghét tôi thăng chức, giành công lao của ông, tức giận rời khỏi Long Hồn, quay đầu gia nhập vào Hiệp hội võ thuật, là ai nói hết lời giúp ông, khiến đội trừ gian của Long Hồn tha cho ông một con đường sống?”
“Là ông, là Trần Phong Hoàng ông!”
Tiêu Vân Lung nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn nặng nề nói.
Người của nhà họ Tiêu đều ngơ ngác, không ai ngờ Tiêu Vân Lung thật sự có liên quan với người tự ý xông vào nhà họ Tiêu này.
“Trần Phong Hoàng, tôi thừa nhận ông có chút ơn tình với tôi, nhưng đây cũng không phải lý do ông có thể xông vào nhà tổ của nhà họ Tiêu, giết con gái cưng của tôi!”, Tiêu Vân Lung thù hận nói: “Món nợ này, tôi sẽ tính rõ ràng với ông, hôm nay ông phải đền mạng”.
Trần Phong Hoàng đột nhiên cười ha hả: “Tiêu Vân Lung, vì sao tôi lại giết Tiêu Hà, ông không rõ sao? Ông mà không biết sao?”
“Mấy năm nay, các người ức hiếp con gái tôi thế nào, thật sự cho rằng tôi không biết à?”
“Chuyển thù hận với tôi lên người một cô gái vô tội, huỷ đi tương lai của con bé, huỷ đi tất cả của con bé, khiến con bé giãy giụa cả đời trong cái nơi nghèo nàn như thôn Thành Trung…”
“Đây là chính miệng con gái ông nói, nó còn tuyên bố muốn đợi qua tiệc mừng thọ của ông sẽ giết cả nhà tôi. Cho nên, hôm nay Trần Phong Hoàng tôi cố ý đến đây tiễn hai bố con các người ra đi!”
Lúc ánh mắt Tiêu Vân Lung càng trở nên lạnh lùng hơn, ông ta chậm rãi rút con dao trong tay ra: “Tiện thể bù lại sai lầm của tôi ba năm trước, xử lý thay Long Hồn!”
Tiêu Vân Lung khinh thường cười khẩy, lộ rõ bộ mặt thật: “Được thôi, Trần Phong Hoàng, nếu đã nói đến vậy thì tôi cũng sẽ không nói nhảm với ông nữa, muốn xử lý tôi, có lẽ Long thủ vẫn chưa có tư cách này, ông cũng không xứng đâu”.
“Hôm nay nếu để ông thoát khỏi đại viện nhà họ Tiêu, tôi sẽ không tên Tiêu Vân Lung nữa!”, Tiêu Vân Lung vung bàn tay to: “Giết cho tôi!”
Mấy vệ sĩ của nhà họ Tiêu ở sau lưng quát to một tiếng rồi xông lên.
Tiêu Vân Lung thân là Phó Minh chủ của Hiệp hội võ thuật, đương nhiên có địa vị cao quý, những người này đều là tinh nhuệ của hiệp hội võ thuật, đương nhiên thực lực cũng không đơn giản.
Chẳng mấy chốc, trong đêm tối vang lên tiếng đao kiếm giao nhau, máu tươi tung toé, tiếng kêu thê thảm liên tục vang lên…
Trần Phong Hoàng vung trường đao trong tay tựa như một sát thần, không để tâm đến vết thương liên tục xuất hiện trên người, tiến lên, tấn công rồi lại tấn công!
Trong mưa đao bão kiếm, Tiêu Vân Lung vân vê quả óc chó bằng sắt trong tay, nhìn Trần Phong Hoàng như con thú bị vây nhốt, nhếch khoé miệng cười khẩy một tiếng:
“Không biết lượng sức”.
Ông ta càng cảm thấy lúc trước rời khỏi Long Hồn, gia nhập Hiệp hội võ thuật là một chuyện vô cùng sáng suốt.
Người như Trần Phong Hoàng, dù làm người dẫn đầu, làm tướng quân thì vẫn là con tốt thí đấu tranh anh dũng, liều mạng với người khác…
Cửu tử nhất sinh, ngay cả ngày mai mình sẽ bỏ mạng ở đâu cũng hoàn toàn không biết.
Đâu có giống ông ta lúc này, chỉ nhúc nhích ngón tay đã có một đám người trẻ tuổi liều mạng vì ông ta, duỗi người, còn có một đám người đẹp hầu hạ hưởng thụ…
Cuộc sống thần tiên như thế, sao một người bình thường như Trần Phong Hoàng có thể tưởng tượng được?
Bốp bốp bốp!
Lúc này, ba người cấp bậc Tông sư của Hiệp hội võ thuật hợp tác với nhau, nhanh chóng khống chế Trần Phong Hoàng, vẻ mặt kiêu ngạo khinh thường.
“Đúng là một đám vô dụng, đối phó với một người què cũng thiệt hại nhiều người như thế, võ công bình thường các người luyện tập đều chui vào bụng phụ nữ hết rồi sao?”
Tiêu Vân Lung tức giận to tiếng, khiến mấy học trò của Hiệp hội võ thuật xấu hổ cúi đầu, cực kỳ lúng túng…
Dù sao Trần Phong Hoàng cũng từng là chiến tướng dẫn đầu của Long Hồn, mặc dù gãy một chân nhưng không có súng uy hiếp, không có gì cản trở, ông ta mà điên lên thì cũng là một con thú dữ tợn, khiến người ta vô cùng kiêng dè.
Lần này phải có ba cao thủ Tông sư mới khống chế được Trần Phong Hoàng.
Tiêu Vân Lung cầm một thanh bảo kiếm cực kỳ rực rỡ, nâng đầu Trần Phong Hoàng lên, lạnh lùng cười nói: “Trần Phong Hoàng, nể tình là anh em ngày xưa, tôi cho ông một con đường sống…”
“Ông quỳ bảy ngày bảy đêm trước linh cữu của Hà Nhi, sau đó thề sẽ trở thành đầy tớ của Tiêu Vân Lung tôi, ra sức cho Hiệp hội võ thuật của tôi, tôi sẽ tạm tha cho ông một mạng, con cháu của nhà họ Trần các ông cũng sẽ sống vinh hoa phú quý, hưởng thụ đủ thứ, ông nghĩ xem?”
So với một đao giết chết Trần Phong Hoàng, cảm giác chinh phục của việc giẫm đối thủ ngày xưa dưới chân sẽ khiến thói ham hư vinh của người ta tăng lên.
Hơn nữa tuy Trần Phong Hoàng bị gãy một chân, nhưng cũng từng là tướng giỏi của Tây Dã, nhận một nhân vật như thế làm đầy tớ sẽ đem lại đả kích rất lớn cho lòng tin của quân đội, khiến hiệp Hội võ thuật nở mày nở mặt, cũng khiến vị trí phó minh chủ của ông ta càng vững vàng hơn.
“Phụt…”
Trần Phong Hoàng chỉ cười mỉa rồi phun một ngụm nước miếng có máu lên mặt Tiêu Vân Lung, mắng: “Khom người quỳ gối với loại phản bội như ông à, ông nằm mơ đi, đừng hòng”.
“Ông sẽ gặp báo ứng thôi, ông không chết tử tế được đâu…”
Tiêu Vân Lung hoàn toàn bị chọc giận, ông ta đá một cước lên người Trần Phong Hoàng, tức giận rút bảo kiếm ra.
“Đúng là tự tìm đường chết, nếu ông đã không biết điều thì đừng trách tôi vô tình, lấy đầu của ông tế cho Hà Nhi linh thiêng trên trời…”
Vèo!
Ầm…
Vào lúc bảo kiếm ra khỏi vỏ, đột nhiên có một sức mạnh xông đến khiến Tiêu Vân Lung lùi về sau bảy tám bước, bảo kiếm trong tay gãy lìa, cổ họng ông ta nghèn nghẹn, suýt phun ra máu.
Người nhà họ Tiêu vô cùng sợ hãi, mấy trưởng lão Tông sư trợn tròn mắt…
Bọn họ có dự cảm sức mạnh khủng khiếp này đang đến gần, đã đủ khiến người ta nổi da gà rồi.
“Cạch cạch…”
Tiêu Vân Lung vừa muốn lên tiếng, lúc này ở phía xa chợt có hai cái đèn pha sáng lên, chiếu rọi cả đại viện nhà họ Tiêu như ban ngày.
“Hôm nay, ai dám động vào một sợi tóc của Trần Phong Hoàng, tôi sẽ tru di cửu tộc người đó, không tha cho một ai”.
Một bóng người cao lớn cường tráng ung dung bước xuống từ trên xe, khí chất lạnh nhạt, bình tĩnh, lại như núi cao khiến người ta phải nhìn lên, địa vị cao quý.
“Không tin thì cứ thử đi?”
Mấy trăm người đang có mặt đều quay đầu lại, nhìn về phía bóng đen trong đêm tối.
Người này nói chuyện thật hùng hồn, dám cả gan uy hiếp người nhà họ Tiêu?
Mãi đến khi bóng người kia ngày càng đến gần, ánh trăng chiếu rọi, khuôn mặt như điêu khắc kia xuất hiện trước mắt mọi người…
Trần Phong Hoàng nghẹn ngào, nước mắt doanh tròng, phức tạp mà cảm động…
Tiêu Vân Lung như bị sét đánh, tay chân lập tức lạnh như băng, giống như hồn bay phách tán vậy…
“Sao… Sao lại là hắn?”