Chương 349: Giải bày nỗi oan ức
Chân hai anh em Trương Lộc, Trương Hoằng mềm nhũn, bọn họ không ngờ Sở Phàm lại có thể gọi được Tưởng Thiên Sơn đến.
Hơn nữa nhìn vào trạng thái kính nể của Tưởng Thiên Sơn, có thể thấy Sở Phàm này không phải người có lai lịch bình thường.
Đá trúng tấm sắt rồi!
Lý Tiên thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng không khỏi kinh ngạc, sau đó lại cười khẩy chế nhạo:
“Đội hình bày ra cũng được đấy, kỹ năng diễn xuất của đám người này cũng không tệ, chắc là anh tốn không ít tiền nhỉ?”
“Anh tưởng làm như vậy thì chúng tôi sẽ sợ anh sao? Đúng là nực cười, có những người mặc long bào vào cũng không phải thái tử”.
Lý Tiên giễu cợt, người như cô ta làm sao có cơ hội tiếp xúc với Tưởng Thiên Sơn, đương nhiên sẽ coi đám người Tưởng Thiên Sơn là diễn viên do Sở Phàm thuê tới.
Cô ta còn không quên nói với Trương Lộc: “Sếp Trương, em nói đúng không? Cái đám khốn kiếp này trước mặt anh chẳng là cái rắm gì cả, anh mau gọi người đuổi bọn họ đi đi”.
Trương Lộc sợ hãi run rẩy, sắc mặt tái xanh!
Bộp!
“Tao đánh chết mẹ mày! Thứ rẻ tiền, mày hại ông đây rồi!”
Trương Lộc tát Lý Tiên một cái thật mạnh, khiến má cô ta sưng tấy.
Nếu không phải vì cô ta thêm dầu vào lửa, thì hắn có thể đắc tội với Sở Phàm, có thể kéo Tưởng Thiên Sơn đến đây sao?
Người phụ nữ kém hiểu biết như Lý Tiên không thể hiểu được Tưởng Thiên Sơn đáng sợ thế nào, nhưng Trương Lộc biết, ông ta là nhân vật lớn trong thế giới ngầm ở Yên Kinh, chỉ đứng sau Lý Hải Đăng.
Gia thế của hắn chẳng là cái thá gì so với Tưởng Thiên Sơn, sản nghiệp của hắn còn phải nhờ vào người khác rất nhiều, đến cả tổ tiên của hắn cũng không thể đắc tội nổi.
Mà vị trí của Sở Phàm còn cao hơn cả Tưởng Thiên Sơn, chuyện này...
Tim Trương Lộc như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, sợ hãi đến mức lông tóc đều dựng đứng.
“Cậu Sở, có gì dặn dò?”, Tưởng Thiên Sơn cung kính hỏi.
Ông ta đang bảo vệ Trần Phong Hoàng trong thôn, sau khi nghe điện thoại của Sở Phàm, lập tức đích thân đến đây ngay.
Theo ông ta thấy, đây là cơ hội tốt để thể hiện lòng trung thành với Sở Phàm, ông ta tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Sở Phàm chỉ hờ hững liếc mắt nhìn Trương Lộc: “Tôi nói rồi, khiến anh ta táng gia bại sản”.
Một câu nói nhẹ nhàng lại gần như tuyên án vận mệnh của Trương Lộc.
Anh từng cho hắn cơ hội, nhưng đáng tiếc, đối phương lại không cảm kích, vậy thì không thể trách anh tàn nhẫn được.
“Tôi hiểu rồi”, Tưởng Thiên Sơn khẽ cúi đầu, lúc xoay người, mọi người dạt ra, ông ta bước từng bước về phía đám người Trương Lộc.
Hơn một trăm vệ sĩ mặc áo đen phía sau vây quanh dám người đó lại, dáng vẻ nhất định phải thanh toán món nợ.
Chỉ cảm giác bị áp bức này thôi đã khiến đám người Lý Tiên run lên vì sợ hãi, không dám thở mạnh.
Lúc này, cuối cùng cô ta cũng hiểu được những người trước mắt không phải diễn viên, mà là ông chủ thật sự, là nhân vật lớn mà bọn họ không thể động vào!
“Ông, ông Tưởng..”.
Giọng Trương Lộc run rẩy, cố nở ra nụ cười còn xấu hơn cả khóc: “Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, tôi không biết người anh em này là bạn của ông Tưởng”.
Trương Hoằng càng sợ hãi hơn, liên tục cầu xin: “Đúng vậy, nếu tôi sớm biết anh ấy có quan hệ với ông Tưởng thì chúng tôi có ăn gan hùm cũng không dám động đến anh ấy, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi”.
“Bốp!”
Tưởng Thiên Sơn tát Trương Lộc, mắng chửi: “Mày là cái thá gì mà xứng làm anh em với cậu Sở? Đến tao còn phải nể mặt cậu Sở, chúng mày là cái rắm gì”.
Ông ta lại đạp Trương Hoằng ngã xuống đất: “Mày còn đê tiện hơn, dám báo thù anh em của anh Sở, thằng khốn, đánh nó cho tao!”
Một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen xông lên đánh hai người Trương Lộc và Trương Hoằng một cách dã man, khiến người bọn họ đầy vết bầm tím, máu me be bét, đau đớn hét lên thảm thiết.
Lý Tiên vô cùng sợ hãi, co rúm người lại lùi về phía sau, sợ Sở Phàm sẽ phát hiện ra cô ta, tìm cô ta tính sổ.
“Đồ chó chết, cậu Sở tốt bụng không thèm tính toán với chúng mày, chỉ khiến chúng mày táng gia bại sản. Nếu là tao, tao nhất định sẽ băm nát hai thứ đồ chó chúng mày ra rồi cho cá ăn”.
Tưởng Thiên Sơn thấy đánh cũng đủ rồi, liền lấy ra một tờ chi phiếu ném vào mặt Trương Lộc, lạnh lùng nói: “Năm phút nữa, người của tập đoàn Vân thị và tập đoàn Hải Đăng sẽ đến thu mua bất động sản của các người, sau đó cút khỏi Yên Kinh đi, cả đời này đừng để tao nhìn thấy nữa!”
Trương Lộc và Trương Hoằng chết lặng, không ngờ ngay cả tập đoàn có giá trị thị trường hàng chục tỷ như tập đoàn Vân thị và tập đoàn Hải Đăng đều làm việc cho Sở Phàm, chuyện này...
Anh mắt bọn họ nhìn Sở Phàm đầy vẻ sợ hãi.
Không còn thời gian để lo lắng chuyện công ty vất vả xây dựng nhiều năm không còn nữa, bọn họ nhanh chóng cảm kích rồi chật vật rời đi.
Lý Tiên cũng sững sờ, cô ta hoàn toàn không ngờ Sở Phàm chỉ cần vung tay một cái là có thể mua lại cả công ty bất động sản trị giá gần năm tỷ tệ.
Mười phút trước, cô ta còn kiêu ngạo coi thường người đàn ông bần hàn trước mặt, bây giờ người này lại trở thành ông chủ của cô ta, một sự tồn tại mà cô ta không thể ngờ tới.
Cô ta sợ hãi run rẩy, quỳ rạp xuống đất với vẻ mặt hối hận, tự tát mình hai cái: “Xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi mắt chó, xin hãy tha thứ cho tôi”.
“Cầu xin anh đừng sa thải tôi, tôi không muốn mất công việc này, Vi Vi, nể tình bạn học cũ nhiều năm, cậu giúp tôi với”.
Đám nhân viên vừa chê cười Sở Phàm cũng thành khẩn cầu xin tha thứ: “Thật xin lỗi, là lỗi của chúng tôi”.
Trần Vi Vi khịt mũi quay đầu đi, cô ấy sẽ không lạm dụng lòng tốt của mình.
Sở Phàm không thèm quan tâm đến đám người Lý Tiên.
Sau khi mạnh tay kí vào giấy chuyển nhượng cổ phần của công ty bất động sản, anh lập tức tặng cho Trần Vi Vi ngôi biệt thự sang trọng nhất Hồ Thiên Nga, khiến cô gái nhỏ vô cùng thích thú, ánh mắt sáng rực nhìn Sở Phàm.
Còn đối với đám nhân viên này, anh chỉ hững hờ nói với Tưởng Thiên Sơn một câu: “Ông xử lý đi”.
Anh tin rằng Tưởng Thiên Sơn sẽ giải quyết tốt chuyện đó.
Đám người Lý Tiên chết lặng, sắc mặt vô cùng khó coi ngã xuống đất, dường như thấy bản thân bị sa thải, lập tức gào khóc.
Nhưng như vậy cũng không giúp ích được gì cả.
Gieo nhân nào thì gặp quả ấy.
Sau khi rời khỏi sàn giao dịch bất động sản, Sở Phàm nhìn cách ăn mặc đơn giản của Trần Vi Vi, trong lòng thấy hơi xót xa.
Vì vậy muốn đưa cô gái này đến trung tâm mua sắm, mua đủ thứ từ quần áo, giày dép, túi xách, mỹ phẩm, phụ kiện...
Trần Vi Vi vốn đã rất xinh đẹp, ăn mặc như vậy càng thêm khí chất, đẹp như thiên thần.
“Anh Phàm, cảm ơn anh”, Trần Vi Vi xấu hổ, cúi đầu cười nói: Thật kỳ lạ, lần mua sắm này thật thoải mái, nhân viên bán hàng đều rất lịch sự, không có loại người như Lý Tiên”.
Sở Phàm cười nói: “Hầu hết mọi người đều rất tốt bụng, sao thế, em còn hy vọng trên thế giới này có thêm vài Lý Tiên sao?”
“Chủ yếu là cảm giác này rất thoải mái!”, Trần Vi Vi mở to mắt cười nói: “Hơn nữa, anh Phàm hào phóng như vậy, nếu có thể vung tay mua luôn cả trung tâm mua sắm, vậy thì sau này em không thiếu quần áo mặc rồi, ha ha”.
Sở Phàm gõ đầu cô: “Mơ mộng quá đấy”.
Trần Vi Vi xoa đầu, tỏ vẻ bất bình: “Đau”.
Reng reng reng.
Sau khi ăn bữa trưa đơn giản, Dương Tuấn Huy gọi điện đến.
Vừa bắt máy, Dương Tuấn Huy đã thấp giọng nói: “Long thủ, anh bảo tôi điều tra về chuyện Trần Vi Vi bị mạo danh trong kỳ thi tuyển đại học đã có kết quả rồi, đúng thật là có vấn đề”.
“Bài kiểm tra và hồ sơ của cô ấy đã bị trường trung học và các cơ sở giáo dục đụng tới. Chúng tôi đã tìm được cô Phùng, chủ nhiệm lớp của Vi Vi rồi, cô ấy sẵn sàng giúp đỡ chúng ta”.
Sở Phàm liếc nhìn Trần Vi Vi vui vẻ bên cạnh, trầm giọng nói: “Tôi đến ngay, đợi tôi”.
Cô gái này đã phải chịu oan ức hai năm, đã đến lúc giải bày nỗi oan ức này rồi.