Chương 294: Lý Hải Đăng tặng một núi vàng
“Cụ Chu, cặp ngọc Phật này là cháu đặc biệt đấu giá mua được ở nước Lệ, còn cố ý mời cao tăng ở Đông Nam Á làm phép, nhất định có thể phù hộ cụ thọ đến trăm tuổi, gia tộc thịnh vượng!”
Trương Hoàn vẫy tay một cái, lập tức có người dâng ngọc Phật lên, ngọc Phật nhỏ bằng bàn tay, trong suốt lấp lánh, điêu khắc sống động, vừa nhìn đã biết không phải vật phẩm tầm thường.
Ít nhất cũng đáng giá mấy triệu tệ!
“Ha ha, Tiểu Hoàn, con có lòng rồi”, cụ Chu ngồi trên cao giữa sảnh lớn, vẻ mặt vui mừng vẫy tay: “Nhà thằng tư mời cậu đến đúng không, khà khà, mau tìm chỗ ngồi xuống đi”.
Trương Hoàn cúi người lui ra, Vu Tình nhanh chóng đứng lên, nét mặt tươi cười bước lên: “Ôi trời, làm phiền ông Trương tặng một lễ vật quý giá như vậy đúng là ngại quá”.
Giọng bà ta vang to, như sợ người khác không nghe thấy, sợ người ta không biết mình ghê gớm cỡ nào.
“Ha ha, sếp Vu khách sáo quá ạ, đây là tấm lòng của tôi dành cho cụ Chu”, Trương Hoàn cũng nở mày nở mặt, ngồi vào phía sau nhà chú tư Chu Đạt.
Tiếp đó, những người tặng quà lần lượt tiến lên, đủ loại châu báu, quà quý làm mọi người hoa mắt.
“Tổng giám đốc khoáng sản Liễu Châu tặng một cặp ngọc Như Ý…”
“Chủ tịch công ty giải trí Hoa Bắc tặng một bức tranh Đường Bá Hổ nổi tiếng…”
“Tổng bí thư Trần ở Yên Kinh tặng một bình tiến cung thời Thanh…”
Những vị khách liên tục tới dự, đa số là đến vì bác cả Chu Dũng và bác hai Chu Việt, ngay cả hai đứa con gái nhà họ Chu cũng có vài vị tổng giám đốc công ty danh tiếng đến góp vui, tặng quà đáng giá cả triệu bạc.
Gần một tiếng đồng hồ vẫn có khách đến nườm nượp, trước mặt nhà bác cả bác hai và các nhà khác toàn là các nhà giàu quyền quý.
Chỉ có nhà Chu Long phía bên này vẫn vắng vẻ, ngay cả ghế ngồi cũng trống trơn, hai vợ chồng ông ấy đứng đó cô độc, vô cùng lúng túng.
Lúc này ánh mắt của mọi người nhìn họ đều với vẻ châm chọc, chỉ trỏ, cười trên nỗi đau của người khác.
Ngay cả cụ Chu cũng bất mãn hừ một tiếng, quay đầu đi không thèm nhìn Chu Long, như thể Chu Long không xứng để làm con trai cụ ta.
“Ông ơi, làm, làm sao đây?”, Lưu Minh Hàn nôn nóng sốt ruột như lửa đốt, tay toát mồ hôi lạnh: “Rốt cuộc thằng bé Sở Phàm này đi đâu rồi, thật là, tiệc sắp kết thúc tới nơi rồi”.
Nếu Sở Phàm còn không xuất hiện nữa thì họ lại trở thành trò cười giống như mọi lần, để người khác cười cợt, không có tự tôn…
“Kiên nhẫn chút, ổn định tâm trạng lại đi”, Chu Long buồn bực hừ một tiếng, miệng ngậm điếu thuốc: “Nếu nó đã nói thế rồi thì nhất định sẽ giúp chúng ta, giúp chúng ta lấy lại mặt mũi, chắc chắn nó sẽ đến thôi!”
Cho dù bên cạnh không có một bóng người, nhưng ông ấy vẫn tự tin đầy mình: “Con trai tôi, tôi rõ nó hơn ai hết”.
Lưu Minh Hà buồn bã thở dài, đương nhiên bà ấy cũng tin vào Sở Phàm, chỉ là ở tình huống này thì ai cũng phải lo lắng, không biết làm sao…
“Chậc chậc, chú ba, sao thế, tiệc sắp tàn rồi, sao không có khách nào ở chỗ chú vậy?”, bác cả Chu Dũng cười lớn, khuôn mặt tràn đầy vẻ châm chọc: “Chắc không phải do chú không mời được ai đấy chứ?”
“Khà khà, chú ba, không mời được ai thì cứ nói thẳng, đều là người một nhà cả, không ai cười chú đâu”, bác hai Chu Việt cũng cười hớn hở, nham hiểm nói: “Ghế bên chỗ chú còn cần không, khách nhà tôi đông, cho tôi vài cái xem nào, dù gì bên chú cũng không có mấy khách”.
Chu Việt tỏ vẻ nghênh ngang đắc ý, bước thẳng sang bưng ghế đi, bộ dạng như tướng quân thắng trận.
Chu Đạt cau mày, ông ấy cầm điện thoại lên, suy nghĩ không biết có nên liên lạc với mấy vị tổng giám đốc đến tham gia với danh nghĩa “bạn của Chu Long” để Chu Long không gượng gạo vậy hay không…
Ngay lúc đó, đột nhiên một âm thanh kích động vang lên:
“Chủ tịch tập đoàn Hải Đăng của Yên Kinh, ông Lý Hải Đăng tặng một ngọn núi vàng!”
Lời vừa dứt, mọi người có mặt ở hiện trường lập tức bàn tán sôi nổi.
Tập đoàn Hải Đăng? Lý Hải Đăng?
Đó là tỷ phú của Yên Kinh, nhân vật tầm cỡ tham gia vào cả hai giới sáng tối.
Ngoại trừ những người ở tầng lớp quan chức ra còn ai có tư cách mời người này đến?
Đương nhiên, chấn động tất cả mọi người hơn là món quà mà ông ta tặng – Núi vàng!
Đó là, một ‘ngọn núi vàng’!
Bảy tám người đàn ông cường tráng dốc sức nâng ngọn núi vàng lấp lánh, cao đến nửa người. Một ngọn núi vàng được điêu khắc tinh tế được dâng đến sảnh, toả ra ánh sáng chói lóa, lấp lánh đến nỗi muốn mù mắt người nhìn.
“Trời ơi, sao giàu quá vậy, ngọn núi vàng này chắc cũng phải cả trăm triệu đấy”.
“Ha ha, một trăm triệu? Xem thường ai vậy, nói cho anh biết, vua sòng bài ở thành phố Áo cũng có một ngọn núi vàng tương tự, chỉ mỗi vàng thôi đã hết ba trăm triệu, chưa kể đến công điêu khắc điêu luyện sắc sảo nữa, ít nhất cũng phải từ bốn trăm triệu trở lên!”
“Trời ơi, không hổ là tỷ phú, vung tay là bốn trăm triệu, không biết ai trong nhà họ Chu có bản lĩnh mời được ông ta đến vậy nhỉ?”
“Ha ha, chắc chắn không phải ông ba Chu Long”.
“Nhất định là ông cả Chu Dũng rồi, đều là người trong thương trường ở Yên Kinh, mối quan hệ chắc chắn không tồi…”
Lý Hải Đăng xuất hiện dưới sự bàn tán sôi nổi của mọi người, ông ta mặc vest nghiêm trang, nho nhã thanh lịch, không cần tỏ vẻ vẫn tự toát vẻ quyền uy.
Ông ta cười nói: “Chào cụ Chu tiền bối, Hải Đăng đến chúc thọ cụ đây, quà nhỏ hèn mọn, không biểu đạt hết thành ý”.
“Ha ha, chủ tịch Lý khách sáo quá, mau ngồi, mau ngồi nào!”, cụ Chu nhìn ngọn núi vàng sáng cả mắt, kích động đến nỗi không biết làm sao.
Bốn trăm triệu vàng thật tiền thật đấy!
Cụ ta vốn ngồi vững như núi cũng phải chủ động đứng lên mời Lý Hải Đăng ngồi xuống.
Đồng thời cũng cười híp mắt đánh giá, hai mắt toả sáng, ngẫm nghĩ xem là đứa con đứa cháu nào mà giỏi vậy, lại mời được nhân vật như Lý Hải Đăng!
“Sếp Lý, sếp Lý, ở đây…”
Bác cả Chu Dũng lập tức đứng lên chỉnh sửa trang phục, vẻ mặt nghênh ngang đắc ý bước đến.
Ông ta nở một nụ cười cực kì xán lạn…
Lúc trước ông ta từng móc nối quan hệ để tìm đến Lý Hải Đăng, muốn Lý Hải Đăng đứng về phía mình, nhưng ông ta không ngờ Lý Hải Đăng lại nể mặt như thế, đích thân đến đã đành, còn tặng cả núi vàng!
Quà của tất cả mọi người ở đây cộng lại cũng không bằng quà của một mình Lý Hải Đăng!
Bác hai Chu Việt và đám con cháu nhà họ Chu đều bị bác cả chiếm ưu thế, nhất thời bị đẩy xuống thế yếu, sắc mặt ai nấy cũng hơi khó coi, tràn ngập vẻ ngưỡng mộ và ganh tị.
“Sếp Lý, chào mừng ông đến góp vui, làm phiền ông quá…”, Chu Dũng cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của khách khứa xung quanh, lòng hư vinh ông ta dâng lên, ông ta chạy bước nhỏ đến lấy lòng Lý Hải Đăng và mời ông ta ngồi.
“Ra là sếp Chu à, chào ông”, Lý Hải Đăng cười khà khà bắt tay với Chu Dũng, nhưng bước chân của ông ta không di chuyển thêm: “Không cần đâu, tôi ngồi đây được rồi”.
Một giây sau, ông ta đi thẳng về hướng chỗ ngồi của Chu Long, hơn nữa còn cung kính khom người: “Ông Chu, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Chu Long cười hào phóng, trong lòng vui sướng khó tả: “Ha ha, sếp Lý, mời, mời ông đến ngồi”.
Chân mày Lưu Minh Hà cũng giãn ra, kích động không ngừng, cuối cùng cũng lấy lại thể diện được một lần.
Chu Dũng ngớ người trong chốc lát, miệng há to đến nỗi sắp nhét vào được một quả dừa…
Cụ Chu và cả nhà họ Chu cũng sững sờ.
Tất cả mọi người ở đó đều đồng loạt ngây ra.
Lý Hải Đăng vậy mà lại do tên phế vật, không có bản lĩnh nhất - ‘Chu Long’ mời đến ư?
Đây đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi!