Chương 144: Cậu ta dám nhận không?
Sáng hôm sau, Sở Phàm đưa Vân Mộc Thanh đến công ty.
Như đã giao hẹn, Vân Gia Khôi dẫn theo toàn thể nhân viên - ước chừng trên dưới một trăm người - chỉnh tề đứng trước quảng trường nhỏ, đồng loạt vỗ tay hoan nghênh.
"Chào mừng Tổng giám đốcgiám đốc Vân trở lại!"
Rào rào rào!
Dưới sự dẫn dắt của Vân Gia Khôi, một tràng pháo tay nhiệt liệt bùng nổ khiến bầu không khí trở nên hào hùng và sôi nổi vô cùng.
Vân Mộc Thanh có chút ngẩn ngơ xen lẫn bùi ngùi. Từ khi bị đuổi khỏi nhà họ Vân, tất cả những gì chào đón cô chỉ có khinh khi và coi rẻ, làm gì có thể diện được như thế này.
Tuy trong đoàn người cũng có khá nhiều con em nhà họ Vân đang tỏ vẻ xem thường và qua loa lấy lệ nhưng điều này cũng nằm trong dự tính của cô. Cô biết với năng lực của mình, cô hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc, đạt được sự tôn trọng của họ.
"Cháu ngoan, thế này cháu có hài lòng không?", Vân Gia Khôi vừa đi đến vừa cười sang sảng.
Vân Mộc Thanh gật đầu: “Bác có lòng ạ”.
"Ha ha, cháu vừa ý là được rồi. Vậy cháu xem, về hợp đồng với hội thương mại Tứ Hải ấy, Hội trưởng Mã cũng phái người đến rồi...” Vân Gia Khôi gấp gáp đổi đề tài. Ngày nào còn chưa giải quyết được được tám mươi triệu tiền vi phạm hợp đồng, ngày ấy nó vẫn sẽ là thanh kiếm lơ lửng trên cổ khiến ông ta ăn không ngon ngủ không yên.
"Cháu sẽ lập tức giải quyết, bác bảo mọi người trở về làm việc đi”, Vân Mộc Thanh gật đầu rồi lập tức dặn dò đâu vào đấy.
"Được, được, được”, Vân Gia Khôi thở phào nhẹ nhõm.
Từ trong đoàn người, Vân Hinh Nhi đi đến, hầm hừ mắng: “Có gì hơn người chứ? Bố, bố xem nó tự đắc chưa kìa, chẳng lẽ tự xem mình là lãnh đạo luôn rồi?"
"Cũng chỉ là con đ* dan díu với Mã Minh Nguyên thôi chứ có gì đặc biệt đâu, xốn cả mắt”.
Việc bị bắt quỳ xuống ở nhà Vân Mộc Thanh hôm qua đã quét sạch tôn nghiêm của Vân Hinh Nhi, khiến chị ta cả đêm không được yên giấc, trong lòng hiện giờ tất nhiên bừng bừng lửa giận.
Vân Gia Khôi sầm mặt mắng: “Im ngay. Bố nói cho con biết, đừng chọc vào nó trước khi hạng mục với hội thương mại Tứ Hải kết thúc”.
"Trừ khi con có tám mươi triệu bồi thường cho người ta, hiểu không?"
Vân Hinh Nhi chỉ đành nuốt sự oán giận này vào trong lòng, vung quả đấm với vẻ bất lực và phẫn nộ, nghiến răng gằn giọng.
"Vân Mộc Thanh, thù này tao nhớ kỹ. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, mày cứ chờ xem!"
Dưới chỉ thị của Sở Phàm, hợp đồng với hội thương mại Tứ Hải nhanh chóng được quyết định và hoàn thành một cách thuận lợi.
Vân Gia Khôi lập tức mở cuộc họp, chính thức tuyên bố thăng chức Vân Mộc Thanh lên làm Tổng giám đốc bộ phận nghiệp vụ, Vân Mộc Thanh phát biểu với chút hồi hộp xen lẫn kích động trước những tiếng vỗ tay vang dội, tỏ rõ quyết tâm.
Từ ngoài cửa, Sở Phàm quan sát tất, trong lòng phấn khởi vui mừng khi thấy vợ mình từng bước trưởng thành, từng bước được người khác tôn trọng.
'Đây chỉ mới là khởi đầu thôi, anh sẽ cho em còn nhiều hơn thế'.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Vân Mộc Thanh chậm rãi chạy đến, bắt lấy tay Sở Phàm, kích động nói.
"Sở Phàm, tôi chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày đứng ở vị trí này, thật sự như một giấc mơ!"
Sở Phàm khẽ cười: “Đường về sau còn dài, tương lai của em không chỉ có một tập đoàn nhà họ Vân”.
"Mà Giang Lăng, Giang Bắc, thậm chí toàn bộ Đông Hoa này đều sẽ nằm dưới chân em, để em thỏa sức nhìn xuống”.
Vân Mộc Thanh bật cười: “Anh tưởng tôi là công chúa hay nữ vương đất nước nào à? Thôi đừng nằm mơ nữa, mau về nhà đi thôi, mấy hôm nay nhờ Mộc Văn trông chừng Đan Đan, không biết con gái cưng của tôi ra sao rồi”.
Sở Phàm chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, ngắm nhìn sườn mặt xinh đẹp của cô gái với ánh mắt ôn hòa mà tràn đầy tự tin, trong lòng khẽ nỉ non.
'Ngày anh nắm lấy tay em, em sẽ trở thành nữ vương của toàn thế giới'.
Hình ảnh hai người sóng vai khiến các chàng trai cô gái trong công ty bàn tán sôi nổi.
"Ối, cái anh kia là ai vậy? Bạn trai của Tổng giám đốc à?"
"Đẹp trai dễ sợ, đúng là trai tài gái sắc”.
"Hầy, không biết bao nhiêu anh chàng trong công ty mình lại phải thất vọng trở về...”
Vân Mộc Thanh nghe mà ửng hồng cả mặt, chỉ đành đi nhanh hơn để thoát khỏi "chốn thị phi" này.
Cô đánh một chuyến về nhà cha mẹ trước.
Từ khi biết được Vân Mộc Thanh chắc chắn trở thành Tổng giám đốc với tiền đồ xán lạn, trong nhà lại đón tiếp mười mấy vị "bà con" nịnh hót giả tạo. Tính nết Lý Thu Linh vẫn như xưa, ngồi hưởng thụ những lời khen sáo rỗng giả tạo của họ.
Vân Mộc Thanh đã nhìn thấu bộ mặt thật của những người này từ lâu, biết họ là hạng gió chiều nào theo chiều ấy nên căn bản không thèm để vào tai những lời ba hoa chích chòe mà chỉ lạnh lùng đuổi họ đi.
"Ôi ôi khoan đi đã. Mộc Thanh à, con cũng thiệt tình. Họ đều là bà con của chúng ta, sao lại lạnh lùng như vậy chứ...” đã lâu rồi mới được nở mày nở mặt như vậy, Lý Thu Linh bất mãn vô cùng.
Vân Mộc Thanh xụ mặt: “Chẳng lẽ mẹ đã quên tính nết của họ như thế nào rồi sao?"
"Chẳng lẽ mẹ đã quên ngay hôm kia, khi mẹ ngất xỉu vì biết con không được thăng lên làm Tổng giám đốc, chẳng có lấy một ai đến quan tâm mẹ? Bây giờ họ nghe tin con thăng chức lại chạy đến a dua nịnh nọt, sao mẹ có thể kết giao với hạng người như vậy được?"
Lý Thu Linh lảng tránh không nhìn con gái nhưng vẫn ngang bướng: “Dù... dù sao cũng chỉ là số ít thôi, phần lớn đều là người hiền lành tình cảm mà. Mộc Thanh à, con không thể lúc nào cũng nhìn họ với định kiến được”.
"Qua đây xem trang sức hai cậu của con mua tặng mẹ này, có đẹp không? Còn cái đầm này nữa, là đồ số lượng có hạn do dì con mua từ nước ngoài về, còn cái này...”, bà ta chỉ vào từng món đồ một, cười đến tít mắt.
Từ khi Vân Gia Mạnh bị cụt chân sau tai nạn giao thông, gia đình họ chỉ nhận được khinh thường và giễu cợt. Nay vất vả lắm mới được nổi tiếng, bạn bè người thân đến vây quanh, người luôn ham hư vinh như Lý Thu Linh sao có thể bỏ qua cơ hội này.
Vân Mộc Thanh hoàn toàn hết nói nổi, tức tối kéo tay Sở Phàm: “Mẹ cũng đừng quên con được thăng chức, bác đến nhà ta xin lỗi đều là công của Sở Phàm!"
"Trước kia mẹ từng nói có thể rót trà xin lỗi anh ấy, bây giờ thì sao? Đến một câu cảm ơn cũng không có, mẹ xem vậy mà được sao?"
Sở Phàm lại chỉ lắc đầu. Trước kia anh chỉ thuận miệng nói mà thôi chứ không hề trông chờ vào hạng người như Lý Thu Linh có thể cúi đầu nhận sai.
Sắc mặt Lý Thu Linh cũng sượng trân, bà ta liếc Sở Phàm với vẻ soi mói rồi hừ lạnh: “Công của cậu ta? Con đừng có dát vàng lên mặt cậu ta nữa”.
"Mẹ đã hỏi thăm hết rồi, bác con chịu nhượng bộ lần này là vì 'cậu Sở' sau lưng Mã Minh Nguyên. Chính người ta chỉ mặt điểm tên muốn ký hợp đồng với con, liên quan gì đến cậu ta?"
Chỉ vì bọn họ cùng mang họ Sở mà cậu ta giành hết công lao à? Trên đời không thiếu người họ này”.
"Bảo mẹ rót trà xin lỗi? Còn phải xem cậu ta dám nhận không".
Lý Thu Linh bắt bẻ. Trong mắt bà ta, Sở Phàm chỉ là một anh lính vừa xuất ngũ, đang chờ được bố trí công tác, không tiền không quyền không địa vị, nghèo rớt mồng tơi mà thôi, bắn đại bác cũng không liên quan tới "cậu Sở" kia, làm sao có thể là một cho được?
Đột nhiên bà ta vỗ đùi cái đét, kích động hô lên: “Con gái! Có khi nào cậu Sở vừa mắt con không? Đây chính là cơ hội vàng, con tuyệt đối không thể bỏ qua!"
Sở Phàm đành bất lực cười một tiếng. Đôi khi anh không hiểu được đôi mắt của Lý Thu Linh sinh ra để làm gì mà có mắt lại không nhìn thấy Thái Sơn.
Vân Mộc Thanh tức đến đỏ cả mặt, dậm chân nói: “Mẹ! Sao... sao mẹ cứ không biết phải trái như vậy...”
"Thôi, chúng ta về nhà, Đan Đan còn đang đợi em đấy”, Sở Phàm lại bình thản dắt tay cô chuẩn bị rời đi, căn bản lười giải thích với loại người như Lý Thu Linh.
Tròng mắt Lý Thu Linh đảo quanh, bỗng bà ta thốt lên: “Sở Phàm! Tôi nói cho cậu biết, con gái tôi sắp làm vợ nhà giàu, cậu nên nhân lúc còn sớm mà đi đi”.
"Nếu 'cậu Sở' kia không vui thì tôi cũng không che chở cậu được đâu. Cậu có biết anh ta là sếp lớn quyền lực tiếng tăm lẫy lừng không hả?"