Chương 241: Sếp Vân?
Lý Thu Linh hết sức lo lắng, sau khi Vân Mộc Thanh rời khỏi bệnh viện, lòng dạ bà ta đã hết sức căng thẳng, suốt cả buổi sáng luôn thấp thỏm bất an, vừa sốt ruột lại vừa hoảng sợ.
Nhờ vào việc Vân Mộc Thanh nhậm chức tổng giám đốc nghiệp vụ trong tập đoàn Vân thị, bà ta mẹ quý nhờ con, gần đây luôn vênh vênh váo váo, nở mày nở mặt vô cùng.
Nếu như Vân Mộc Thanh thật sự bị đuổi việc, thế chẳng phải bà ta từ thiên đường rơi xuống địa ngục hay sao, sau này bà ta làm sao còn mặt mũi gặp bạn bè, làm sao có thể đi dạo những cửa hàng đồ hiệu, chơi mạt chược với những bà chủ nhà giàu nữa?
Bà ta còn chưa sống đủ những ngày tháng được làm ‘xã hội thượng lưu’ kia mà!
“Con gái, con mau nói cho mẹ biết, đây không phải là sự thật, con vẫn làm tổng giám đốc của công ty, đúng không?”, đôi mắt Lý Thu Linh run run, bà ta kích động đến nỗi bàn tay run lẩy bẩy.
Sở Phàm nở nụ cười hứng thú.
Lý Phương Cát cũng đứng bên cạnh, bà ta khoanh tay trước ngực, hóng kịch hay với bộ dạng vui vẻ khi người khác gặp nạn… Bà ta cố tình đến đây để nhìn Vân Mộc Thanh xấu mặt.
Những chuyện bỏ đá xuống giếng, khoái chí chà đạp người khác làm sao thiếu phần bà ta được?
Bà ta còn định kêu Lý Huân cầm điện thoại ra chuẩn bị quay video lại, sau khi trở về Yên Kinh sẽ nghiền ngẫm tỉ mỉ, chậm rãi thưởng thức, bà ta rất thích nhìn cảnh tượng người khác mất hết hồn vía, rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Chuyện này làm cho hơn ba mươi ngàn lỗ chân lông trên người bà ta khoan khoái vô cùng, làm sao một chữ ‘sướng’ có thể hình dung hết?
Vân Mộc Thanh hít sâu một hơi, cô bình tĩnh lại, nói một cách chậm rãi: “Mẹ, mẹ bình tĩnh lại một chút, bây giờ con không còn là giám đốc nghiệp vụ của công ty nữa, con…”
Vẫn còn chưa nói dứt lời, Lý Thu Linh đã ngã xuống đất như mất hết ba hồn sáu phách.
“Xong rồi, nhà chúng ta xong rồi…”, Lý Thu Linh không khỏi rơi nước mắt, bà ta bật khóc vì đau đớn muốn chết.
“Mẹ à, mẹ đừng như thế, mẹ nghe con giải thích trước đã”, Vân Mộc Thanh sợ hết hồn, cô không ngờ rằng mẹ mình lại kích động đến mức này, cô còn chưa nói hết câu kia mà, nếu biết sớm thì nói thẳng cho bà ta nghe luôn rồi.
“Giải thích cái gì nữa? Vân Mộc Thanh? Nhìn bộ dạng hiện giờ của cháu kia kìa, công việc cũng mất rồi, đến mẹ cháu cũng bị liên lụy, làm con gái như cháu đúng là thất bại, khiến cho người khác phải thất vọng!”
Lý Phương Cát lập tức ra mặt, bà ta khoác lác mà không biết ngượng, chỉ tay vào người Vân Mộc Thanh với gương mặt vênh vênh váo váo, vui vẻ khi người khác gặp nạn:
“Báo ứng, đây chính là báo ứng, đáng đời!”
“Hừ, bảo cháu sắp xếp công việc cho con trai dì, chỉ một chuyện dễ như bỡn vậy thôi mà cháu từ chối mãi, đây là em họ của cháu, là người thân của cháu đấy! Hạng người vô tình vô nghĩa, máu lạnh như cháu, công ty mà giữ lại mới là điều kỳ quái”.
“Con trai, chúng ta đi thôi, chúng ta không cần phải cầu xin cô ta nữa”.
Lý Phương Cát lắc eo, gương mặt toát ra vẻ đắc ý, bà ta đã hóng đủ kịch hay, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Lý Huân cũng tỏ vẻ khinh bỉ, anh ta ngẩng cao đầu: “Nơi này không cần tôi thì nơi khác cần, với tài hoa của tôi, dù đến bất kỳ công ty vào thì cũng là trụ cột vững chắc”.
“Sau này mà không có cơm ăn, không sống nổi nữa thì nhớ đến Yên Kinh tìm tôi, nể tình chúng ta là người thân, tôi có thể thưởng cho chị cơm ăn”.
Lý Phương Cát lập tức chỉ trích: “Nghe đi, con trai của dì có ý thức thế nào, tấm lòng ra sao kia chứ, về mặt đối nhân xử thế, cháu phải học hỏi theo nó đấy, nghe thấy chưa?”
Gương mặt Vân Mộc Thanh đượm vẻ lo lắng, cô chỉ lo cho bệnh bình của mẹ mình, hoàn toàn không quan tâm đến lời bàn tán của hai mẹ con bọn họ.
Cảm giác bị phớt lời khiến cho Lý Phương Cát khó chịu, bà ta chống nạnh, nhíu mày lại, định dạy dỗ đứa cháu gái vô dụng này, cho cô biết lẽ phải.
Vào lúc này, đột nhiên có tiếng ồn ào rộ lên, mười mấy người có nam có nữ mặc vest đi giày da, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ chạy về phía bọn họ, gương mặt ai nấy cũng có vẻ cung kính và căng thẳng:
“Sếp Vân, bác gái sao rồi ạ?”
“Sếp Vân, tôi lập tức liên hệ với bệnh viện tốt nhất trong Giang Lăng ngay, đội ngũ bác sĩ chuyên nghiệp và xe cấp cứu sẽ đến ngay”.
Vân Mộc Thanh gật đầu: “Được, vất vả cho mọi người rồi”.
“Sếp, sếp Vân?”
Nhìn thấy thái độ cung kính của nhân viên với Vân Mộc Thanh, Lý Phương Cát run rẩy, vẻ hung hăng đắc ý trên gương mặt bà ta dần dần biến thành sự kinh ngạc, bà ta há miệng to đến nỗi có thể nhét vừa cả trái dừa.
Lý Huân cũng trượt chân, suýt nữa đã ngã nhào…
Sở Phàm chỉ nói hờ hững: “Vân Mộc Thanh không còn là giám đốc nghiệp vụ nữa, bây giờ cô ấy là tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Vân thị, cả tòa nhà to lớn này đều phải nghe lời cô ấy”.
“Cái, cái gì?!”, Lý Phương Cát sững sờ, một câu nói nhẹ bẫng mà dường như đã hóa thành mười ấy cái tát, đánh cho gương mặt bà ta đỏ bừng.
Chuyện, chuyện gì thế này…
“Con gái ngoan, con là tổng giám đốc rồi sao?”, Lý Thu Linh nhảy dựng lên từ dưới mặt đất, gương mặt bà ta đỏ bừng, kích động đến nỗi hoa tay múa chân, còn khỏe mạnh hơn cả vận động viên.
Vân Mộc Thanh cảm thấy hơi bất lực, cô gật đầu.
“Ôi chao, phát tài rồi, nhà mình phát tài rồi, con gái làm mẹ nở mày nở mặt quá đi mất!”, Lý Thu Linh kích động vô cùng, bà ta hất mấy nhân viên đang đỡ mình ra rồi vịn tay Vân Mộc Thanh, chỉ mong có thể cung phụng cô như thần linh.
Tất cả nhân viên có mặt ở đây đều vội vàng nối gót theo sau, mỉm cười nịnh nọt Lý Thu Linh hòng để lại ấn tượng tốt trước mặt tổng giám đốc mới của mình.
Chỉ có hai mẹ con Lý Phương Cát đứng lặng giữa đại sảnh trống trãi, giống hệt như tượng điêu khắc…
“Cháu gái ngoan, cháu gái ngoan của dì, cháu đợi dì với, chúng ta là họ hàng thân thích của nhau mà, cháu phát tài cũng không thể quên bọn dì được đâu nhé…”
Đột nhiên Lý Phương Cát chợt ý thức được điều gì, bà ta vô cùng kích động, không buồn quan tâm đến thân phận nữa mà vội vàng bán mạng dí theo.
Mặc dù Lý Phương Cát cười tươi rói như thể đã biến thành người khác, gương mặt già nua của bà ta còn nặn ra được đóa hoa cúc, không ngừng nịnh nọt hai mẹ con Vân Mộc Thanh và Lý Thu Linh, đòi cô sắp xếp vị trí phó tổng giám đốc cho Lý Huân, lương một năm một triệu, vân vân.
Thế nhưng Vân Mộc Thanh đã nhìn thấu bản chất của hai mẹ con đang nịnh nọt mình từ lâu, cô lười chẳng buồn để ý đến họ, nghe bọn họ mặt dày mày dạn đề ra yêu cầu vô lý như thế, Sở Phàm dứt khoát gọi bảo vệ đuổi bọn họ ra khỏi công ty.
Hai mẹ con Lý Phương Cát bị ném thẳng ra ngoài đường như vứt rác thải, bọn họ tức giận lớn giọng la mắng, chửi Vân Mộc Thanh không có lương tâm, máu lạnh vô tình…
Nhưng mắng đủ một tiếng đồng hồ, cổ họng bọn họ sắp sửa bốc khói đến nơi rồi mà cũng chẳng có ai để y đến bọn họ.
Hai mẹ con Lý Phương Cát chỉ có thể nổi nóng, đùng đùng giận dữ bắt xe buýt, cút trở về Yên Kinh với vẻ mặt xám ngoét…
Từ công ty về đến biệt thự Hải Đường Uyển đã là hai giờ chiều, Vân Mộc Thanh xoa huyệt thái dương, cảm thấy hôm nay hơi mệt.
Vừa mới mở cửa ra đã nhìn thấy Vân Mộc Văn và Đan Đan, hai người đẹp một lớn một nhỏ ngồi trên ghế sô pha coi ti vi, hết sức vui vẻ.
Vân Mộc Thanh nhướn mày, dường như nghĩ đến điều gì, gương mặt xinh xắn của cô bị phủ lên một tầng sương.
“Bố mẹ, hai người về rồi”.
Đan Đan chạy đến bên bọn họ, cô bé ngoan ngoãn đặt đôi dép xuống ngưỡng cửa, chơm chớp đôi mắt to rồi nói: “Con, con rửa trái cây cho bố mẹ rồi, còn pha cà phê nữa, bố mẹ vất vả quá”.
Cô bé rất niềm nở, bàn tay mũm mĩm chuyển động dưới váy, đôi mắt to tròn lấp lánh, cố gắng che giấu chuyện mình cúp học.
“Con gái ngoan hiểu chuyện thật…”, Sở Phàm sắp cảm động muốn chết, anh ôm Đan Đan đáng yêu lên.
“Ngưng ngay, bớt làm trò này đi!”, Vân Mộc Thanh sầm mặt xuống, cô tỏ thái độ như đang giải quyết chuyện công: “Nói, tại sao hôm nay con không đi học múa?”