Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 309: Gặp họa lớn thì tự bay đi

Lữ Hòa ăn trọn cái tát, nhưng hắn chỉ xoa má, vẻ mặt hờ hững: “Cô Lý quả nhiên đúng như lời đồn, là người kiêu ngạo, ‘cứng rắn’”.

Bốp!

Giây tiếp theo, hắn ta tát Lý Tiêu Kiều một cái, dùng lực rất mạnh, cô ta suýt ngã nhào, hai má sưng tấy.

“Nhưng con người tôi thích chinh phục nhất chính là người cứng rắn”, Lữ Hòa chỉnh lại quần áo, ánh mắt đầy hung hăng.

“Em yêu à, đám người man rợ này, thật là không coi ai ra gì”.

Charles vội vàng đỡ Lý Tiêu Kiều, phẫn nộ hét lên với đám người Lữ Hòa: “Dám động vào người phụ nữ của tao, chúng mày sẽ phải trả giá gấp trăm lần”.

“Người phụ nữ của mày?”, Lữ Hòa liếc nhìn Charles, một người đàn ông mang dòng máu lai: “Tên ngoại quốc này, mày là ai?”

Charles ưỡn ngực kiêu ngạo: “Tao là người thừa kế gia tộc Charles ở nước Mễ, gia tộc của tao tham gia vào hơn chục ngành công nghiệp tại đó, tài sản lên đến hàng tỷ đồng, e là cả bố già của băng đảng xã hội đen nước Mễ cũng phải nể mặt bố tao”.

Lữ Hòa kinh ngạc; “Thì ra là cậu ấm ở Mễ, thất lễ, thất lễ”.

Hắn ta khẽ nháy mắt với tên đàn ông vạm vỡ bên cạnh.

“Hừ, các người đã biết rõ mình động đến ai chưa?”

Charles ngạo mạn chỉ vào Lữ Hòa, nói: “Bây giờ lập tức quỳ xuống, nhận lỗi với bạn gái tao ngay, tao còn có thể thay Chúa tha tội cho đám man rợ các người…”

“Phập”.

Còn chưa dứt lười, hắn ta đã bị gã đàn ông vạm vỡ kia dùng dao đâm một nhát vào tay, máu chảy đầm đìa, vô cùng ghê rợn, Charles gào lên một tiếng thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Lý Tiêu Kiều tái mặt, cũng hét lên.

Lữ Hòa kéo đầu hắn ta qua, đè xuống bàn, hung hăng đập đầu hắn ta từng cái từng cái một.

Rầm.

“Mẹ nó, cậu chủ nước Mễ!”

Rầm.

“Bố già băng đảng xã hội đen à?”

Rầm

“Bắt ông đây quỳ gối ư?”

“Thằng khốn, cũng không nhìn xem đây là đâu, đây là Đông Hoa, là Yên Kinh, là địa bàn của tao, còn chưa đến lượt mày lên mặt!”

Lữ Hoa dập đầu hắn đến nở hoa, máu thịt lẫn lộn, vỗ lên mặt Charles: “Còn muốn tao xin lỗi mày nữa không hả?”

Charles nói cho cùng cũng chỉ là một cậu ấm, đã trải qua cảnh này lần nào đâu, hắn ta sợ tè cả ra quần.

Hắn ta run rẩy, ấp úng: “Tôi, tôi sai rồi, xin tha cho tôi, đừng giết tôi, đừng giết tôi…”

Đám côn đồ xung quanh phá lên cười, càng khiến Lý Tiêu Kiều thêm hoảng sợ, run rẩy như cừu non rơi vào hang sói, vô cùng bất lực.

“Cô Lý, à không, dì chín”, Lữ Hòa lấy khăn trắng lau vết máu trên tay, giọng điệu đáng sợ nói: “Bây giờ, không còn kẻ nhiều chuyện nào đến gây phiền phức cho chúng ta nữa rồi, đi cùng chúng tôi nào, đừng để lỡ giờ lành”.

“Anh, anh đừng mơ”.

Lý Tiêu Kiều lùi về sau, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bố tôi sẽ không tha cho các người đâu, nhà họ Lý sẽ không bỏ qua cho các người”.

“Tôi cảnh cáo anh, hội Thiên Lang các người đừng làm chuyện quá đáng, nếu không hai bên cùng thua thiệt, ai cũng không có kết cục tốt đẹp”.

Bắt cô ta gả cho một lão già ghê tởm như Lữ Bát gia, biến thành món đồ chơi của nhà họ Lữ, một người kiêu ngạo như Lý Tiêu Kiều không thể nào chấp nhận nổi.

Cô ta vô thức ỷ lại vào Lý Hải Đăng, dường như có thêm sức mạnh.

“Bố cô? Ha ha, bây giờ Lý Hải Đăng đến thân mình còn không lo nổi, đâu còn tâm trí quan tâm đến cô”.

Lữ Hòa khinh thường chế nhạo, ánh mắt hung hăng: “Có phải ông ta đã hẹn với mấy đường chủ dưới trướng Hồ Thiên Bá, chuẩn bị tiếp quản địa bàn của Hồ Thiên Bá?”

“Đúng là ngây thơ, các người cũng không thử nghĩ xem, mấy đường chủ đó ăn cơm của hội Thiên Lang, làm việc cho hội Thiên Lang chúng tôi, lại dễ dàng phản bội chốn dung thân này để theo nhà họ Lý vậy ư?”

Lý Tiêu Kiều tâm như tro tàn: “Đây, đây là một cái bẫy!”

Cô ta thậm chí có thể tưởng tượng ra, nếu bố cô ta bị đám đường chủ của hội Thiên Lang phục kích, đó thật sự là một trận chiến thảm khốc, thập tử nhất sinh!

“Một khi Lý Hải Đăng chết, tập đoàn Hải Đăng của các người sẽ lập tức sụp đổ, cô chủ Lý là cô đây cũng sẽ rơi vào đường cùng, bị kẻ thù, đối thủ cạnh tranh đuổi giết, cuộc sống bấp bênh”.

Lữ Hòa thở hổn hển, ánh mắt sáng quắc: “Cho nên, gả vào nhà họ Lữ tôi, ngoan ngoãn làm dì chín của tôi mới là lựa chọn chính xác để bảo vệ bản thân, mới là kết quả tốt nhất cho cô”.

“Đừng hòng, bắt tôi ở chung với đám súc vật, kẻ thù giết bố thì tôi thà chết cũng không đồng ý!”, Lý Tiêu Kiều giận dữ gào lên, rút ra một con dao định cắt cổ tự sát.

Nhưng lưỡi dao sắc bén vừa xẹt qua da, tay cô ta càng thêm run rẩy, không dám tiếp tục xuống tay.

Chết là một chuyện vô cùng đáng sợ, chẳng có mấy người có đủ bản lĩnh đối mặt với nó.

“Ha ha ha, thấy không, bản tính bên trong sẽ không lừa người, không có cách cự tuyệt vậy thì học cách hưởng thụ đi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”.

Lữ Hòa vừa cười đắc ý vừa cởi quần áo của mình: “Từ giờ đến tiệc tối còn hai tiếng, đủ để cho chúng ta làm khá nhiều việc”.

“Nói thật, giao một người xinh đẹp, quyến rũ như cô cho ông già đúng là phí của trời, chi bằng trước đó để tôi thưởng thức một phen, giúp cô mở hàng”.

Hắn ta còn cố ý đánh Charles hai cái, quát to: “Bây giờ tao sẽ làm nhục người phụ nữ của mày ngay trước mặt mày, có ý kiến gì không?”

“Không, không có”.

“Làm gì cũng được, miễn là đừng đánh tôi bị thương, cầu xin các anh”.

Charles sợ hãi run lẩy bẩy, vội vàng xua tay, chỉ không ngừng cầu xin tha mạng.

Lữ Hòa càng thêm trắng trợn, ngạo nghễ cười, lấy di động mở chế độ quay video, rồi ném cho Charles: “Cầm lấy, quay lại cảnh tưởng oai phong mạnh mẽ này của ông đây, mỗi một chi tiết, mỗi một góc độ đều phải thật rõ ràng, tao muốn lưu giữ lại hương vị này”.

“Nếu bị mờ dù chỉ một chút thì tao sẽ chặt tay mày, nghe rõ chưa?”

Charles gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng vâng, đại ca yên tâm, tôi học chuyên ngành nhiếp ảnh, nhất định sẽ quay lại thật rõ ràng, đảm bảo làm anh hài lòng”.

“Charles, đồ khốn nạn, súc vật không phải người, đồ cầm thú”.

Lý Tiêu Kiều gần như tuyệt vọng, hét lên: “Tôi là bạn gái của anh, anh không những không cứu tôi mà còn giúp bọn chúng làm nhục tôi, anh còn là đàn ông không?”

“Em yêu à, Đông Hoa có một câu nói ‘Vợ chồng như chim liền cành, gặp họa lớn thì tự bay đi’, vì an toàn của mình, anh chỉ có thể hy sinh em thôi”.

Charles tỏ vẻ đây là điều đương nhiên: “Đúng rồi, tâm trạng em đừng quá căng thẳng, góc quay sẽ không đẹp, vì sự an toàn của anh, em phải phối hợp với hành động của anh trai này chút nhé”.

“Chẳng phải em đã thề, sẽ bằng lòng làm mọi chuyện vì anh sao, bây giờ chính là thử thách của Chúa với tình yêu đích thực em dành cho anh, em yêu, em phải vượt qua”.

“Charles, đồ cầm thú!”

Lý Tiêu Kiều gần như sụp đổ, cô ta không ngờ, Charles ngày thường luôn lời ngon tiếng ngọt lại là một kẻ vô dụng, không bằng súc vật.

E là Sở Phàm kia, còn hơn hắn ta gấp trăm, gấp nghìn lần!

Ít nhất, anh ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn người phụ nữ của mình bị ức hiếp.

Bây giờ cô ta hối hận vì làm chuyện này quá tuyệt tình, chơi trò ‘mua đứt ân tình’, nếu không, vì nể mặt bố có lẽ anh ta sẽ cứu mình nhỉ?

Không có đáp án, bây giờ chỉ có tiếng cười trắng trợn của Lữ Hòa, sau đó, hắn như con sói khát máu lao đến.



Lý Tiêu Kiều cố gắng chống cự, nhưng một người phụ nữ yếu đuối sao có thể là đối thủ của Lữ Hòa được, chẳng mấy chốc, bộ đồ thể thao trên người cô ta bị xé rách.

Đôi chân trắng mịn đan vào nhau, cặp mông tròn trịa.

Cả người chỉ còn lại vài mảnh vải rách nát che đi chỗ tư mật, nhưng vẫn lộ ra phần lớn đỉnh núi mềm mại kiêu hãnh, tràn đầy cám dỗ, khiến kẻ khác máu nóng sôi trào, phát ra thú tính.

“Đúng là hàng cao cấp, phải hưởng thụ thật tốt mới được”.

Lữ Hòa nhếch miệng cười khẩy, thẳng thừng xông lên.

Đám đàn em xung quanh cũng lộ ra ánh mắt hưng phấn nhiệt tình, chờ mong Lữ Hòa hưởng thụ xong sẽ cho bọn chúng nếm thử…

Rầm!

Đúng lúc này, cửa phòng bao bị đạp mở tung, một dáng người chậm rãi bước vào.

“Ban ngày ban mặt lại dám làm nhục một người phụ nữ?”

“Bọn mày là người, hay là cầm thú?”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK