Chương 210: Tôi họ Sở, đến từ Tây Dã
Cả đại viện nhà họ Đường, hơn một trăm người nhà họ Đường và cả mấy nghìn binh lính dưới trướng Phương Vũ Lăng đều trợn mắt há hồm như hoá đá…
Ai cũng nhìn chằm chằm bảy chiếc nhẫn sáng rực trên bàn, “Long giới hộ quốc” khiến người ta khó thở kia!
Đó chính là “Long giới hộ quốc” - vinh quang cao nhất của quân nhân, là chiến tướng vô song có công lao to lớn, danh tiếng lẫy lừng mới xứng có được!
Cụ nhà họ Phương chinh chiến cả đời, trải qua hơn nghìn trận đấu lớn nhỏ, liều nửa cái mạng già, giết hơn trăm nghìn kẻ thù mới đổi lấy được một “báu vật của đất nước” thế này.
Mà chàng trai hai mươi mấy tuổi, ranh con chưa dứt sữa trước mặt lại có tới bảy chiếc!
Bảy chiếc là khái niệm gì, là tồn tại thế nào chứ?
Gió lạnh thổi đến, xung quanh vô cùng yên tĩnh, im phăng phắc suốt mười phút, chỉ có tiếng hít khí liên tục vang lên.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Phương Trung là người đầu tiên đánh vỡ không gian yên tĩnh, anh ta đỏ mắt ghen tỵ chỉ vào Sở Phàm tức giận quát: “Ông nội tôi phấn đấu cả đời mới chỉ có một chiếc Long giới? Anh có quân công gì? Có chức vụ gì? Anh là cái thá gì chứ”.
“Giả, đây là giả, chắc chắn là giả!”
Nghe thấy lời này, xung quanh xôn xao, rõ ràng có không ít ngươi tin theo quan điểm này, sau đó nhìn về phía Sở Phàm với ánh mắt giận dữ.
Sở Phàm không hề phản bác, chỉ vẫy tay ra hiệu với La Cường.
La Cường lập tức nâng súng lên, nhanh chóng bắn về phía bảy chiếc Long giới trên bàn.
Đùng đùng đùng…
Viên đạn bắn ra, ánh lửa văng khắp nơi.
Desert Eagle đường kính 0.35, khoảng cách chưa đến hai mét, sức lực đủ để xuyên qua một tấm thép dày năm centimet.
Nhưng chiếc nhẫn chỉ dày bằng một đồng xu kia vẫn không chút sứt mẻ, thậm chí ngay cả một vết xước cũng không có.
Sở Phàm hỏi: “Lần này thấy rõ rồi chứ?”
Sắc mặt Phương Vũ Lăng lập tức thay đổi: “Đây… Đây thật sự là Long giới!”
Mọi người đều biết Long giới hộ quốc được làm từ sắt đen nghìn năm đắt đỏ, đao súng không xuyên, thuỷ hoả bất xâm, thứ này vẫn nằm trong căn cứ bí mật của quân đội, người bên ngoài hoàn toàn khó có thể có được.
Huống hồ lén làm giả Long giới chính là tội diệt tộc, không ai dám can đảm lấy bản thân ra mạo hiểm, khiêu khích quốc pháp.
Rốt cuộc anh là nhân vật nào?
Mà có tận bảy chiếc Long giới thế này!
Nhưng dù là ai, có thể có được bảy chiếc Long giới sao có thể là nhân vật bình thường? Ít nhất địa vị phải vượt xa cụ nhà họ Phương.
Lần này, nhà họ Phương đá trúng tấmsắt rồi!
Phương Vũ Lăng lập tức cảm thấy da đầu tê dại, trên trán có mồ hôi lạnh chảy ra…
Mấy nghìn binh lính của nhà họ Phương cũng thấy tim đập thình thịch, khó khăn nuốt nước miếng.
Đường Việt Quân vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, Đường Miên Miên trợn to mắt, vô cùng chấn động, cũng cảm thấy kiêu ngạo và tự hào…
Phương Trung cảm thấy như sụp đổ, anh ta ôm đầu liên tục gào thét: “Không thể nào, không phải là thật, đây chắc chắn không phải là thật…”
Phương Vũ Lăng nhìn Sở Phàm im lặng trước mặt, trong đầu ông ta đột nhiên hiện lên một hình ảnh, đó là năm năm trước, quân đội vừa trao Long giới hộ quốc cho cụ Phương.
“Bố, tới bây giờ Long giới hộ quốc chỉ mới được phát ra mười chiếc, nhưng vì sao chỉ có ba người được trao tặng? Chuyện này thật lạ quá”.
“Đó là vì có một người nhận tới bảy chiếc Long giới!”
“Cái… Cái gì? Bảy chiếc, người này có lai lịch gì vậy ạ…”
Ông ta như còn nhớ rõ, năm đó cụ nhìn về hướng Tây Bắc xa xa, vẻ mặt vừa cảm khái vừa kính trọng: “Một kỳ tài trẻ tuổi không thua gì Hàn Tín, Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh!”
“Danh tướng của Tây Dã, Quân thần của Long Hồn! Đại tướng quân bốn sao trẻ tuổi nhất của Đông Hoa…”
Chẳng lẽ, chẳng lẽ…
Phương Vũ Lăng nhìn về phía Sở Phàm bình tĩnh ngồi cách đó không xa, trên đầu đã chảy ướt mồ hôi lạnh, bắp chân cũng đang run rẩy.
Ông ta khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Xin… Xin hỏi cậu họ gì?”
Ông ta sử dụng từ “xin” theo bản năng.
Sở Phàm nhìn ông ta một cái, chậm rãi đáp: “Tôi họ Sở, đến từ Tây Dã”.
Ầm ầm…
Phương Vũ Lăng như bị sét đánh, mất hồn mất vía, suýt chút đã ngã lăn ra đất.
“Quả nhiên… Quả nhiên là cậu ta!”
Lúc này, bệnh điên của Phương Trung phát tác, anh ta điên cuồng quát lên: “Con không quan tâm, con không quan tâm anh ta là ai hết, bố, bố giết anh ta, bố giết anh ta giúp con đi!”
Lần này Phương Vũ Lăng lại di chuyển, nhưng là quỳ phịch hai chân xuống trước mặt Sở Phàm.
Ông ta hết sức lo sợ: “Phương Vũ Lăng của Giang Bắc xin chào tướng quân”.
Trong nháy mắt, mọi người xung quanh đều vô cùng kinh sợ…
Phương Trung lại gào lên một tiếng như gặp ma, sắc mặt tái nhợt chẳng khác gì một tờ giấy, vô cùng hoảng hốt…
Người đại diện của phái chủ chiến nhà họ Phương, con trai lớn của cụ nhà họ Phương, tướng quân tay cầm quân quyền lại quỳ xuống với Sở Phàm?
Chuyện này thật sự như nằm mơ vậy…
Sở Phàm lại không ngạc nhiên chút nào, anh vẫy tay: “Đến gần thêm chút nữa”.
Phương Vũ Lăng không chút do dự quỳ xuống đất bằng hai chân, cứ thế dùng đầu gối đi đến trước mặt Sở Phàm, ông ta cắn chặt răng, nơm nớp lo sợ dập đầu xin lỗi: “Xin lỗi, là tôi có mắt không tròng, là lỗi của tôi, xin cậu tha thứ…”
“Tôi nguyện gánh vác tất cả hậu quả vì chuyện này”.
Ông ta chủ động dâng roi lên bằng hai tay, vô cùng sợ hãi và căng thẳng.
Đó chính là Quân thần của Long Hồn, là đại tướng quân bốn sao đó, chỉ trở tay một cái đã có thể khiến Giang Bắc long trời lở đất rồi…
Dù là cụ ông nhà ông ta cũng không thể làm gì được, không bao giờ làm gì được!
Vào lúc mọi người trợn mắt há mồm, Sở Phàm ung dung cầm lấy roi thưởng thức: “Chế tạo tinh xảo, vật liệu hạng nhất, phẩm vị của ông cũng không tệ nhỉ”.
Phương Vũ Lăng khó khăn nở nụ cười: “Nếu cậu thích, tôi tặng…”
Bốp
Còn chưa nói xong, Sở Phàm đã quất một roi lên mặt ông ta, nửa bên mặt của ông ta lập tức da tróc thịt bong, da thịt cũng lộ ra, khiến người ta run rẩy trong lòng.
Sở Phàm lạnh lùng nói: “Một roi này tôi đánh là vì ông không biết dạy con, chiều con ép cưới, vi phạm đạo lý con người. Ông có phục không?”
Phương Vũ Lăng không dám hé răng, liên tục gật đầu: “Tôi phục”.
Bốp!
Lại một roi đánh xuống, quần áo trước ngực Phương Vũ Lăng rách ra, để lộ vết máu thật dài: “Một roi này tôi đánh ông là vì trong mắt không có quốc pháp, kiêu ngạo ương ngạnh, ông có phục không?”
“Tôi phục”.
Bốp!
“Một roi này là vì ông lợi dụng quân quyền vào việc riêng, ỷ thế hiếp người, ông có phục không?”
“Tôi phục, tâm phục khẩu phục”.
Phương Vũ Lăng dập đầu như giã tỏi, trong mười phút ngắn ngủi đã bị đánh trúng mười mấy roi, khiến ông ta da tróc thịt bong, cả người máu tươi đầm đìa, đã biến thành một người máu rồi.
Người xung quanh trợn mắt há mồm, ngạc nhiên đến mức nói không nên lời.
Đây… Đây vẫn là Phương Vũ Lăng kiêu ngạo ương ngạnh, vênh váo tự đắc kia sao? Rõ ràng chỉ là một kẻ hèn nhát!
Phương Trung đã sợ đến mức lạnh run, hai mắt trợn trắng ngất xỉu, mấy nghìn binh lính xung quanh cũng trợn mắt há mồm nhìn tất cả mọi chuyện, hoàn toàn không dám lên tiếng…
Sở Phàm ném roi xuống, đứng dậy nói: “Chuyện hôm nay hai chúng ta thanh toán xong, dẫn con trai ông về dạy dỗ cho đàng hoàng, nếu còn có lần sau…”
“Nếu còn có lần sau, Phương Vũ Lăng lấy chết tạ tội!”, cả người Phương Vũ Lăng bị đánh đến mức máu tươi đầm đìa, lập tức quỳ xuống đất dập đầu, bày tỏ lòng trung thành của mình.
Ông ta… tuyệt đối không dám trêu chọc vị này một lần nữa…
“Rất có tính giác ngộ đấy”, Sở Phàm gật đầu, sau đó thưởng thức chiếc Long giới của cụ nhà họ Phương, nheo mắt lại: “Còn về chiếc nhẫn này của nhà họ Phương, không biết dạy con, lừa trên gạt dưới, đức không xứng vị, tôi đại diện cho quân đội, thu hồi nó!”.
Lúc Phương Vũ Lăng tỏ vẻ khó chấp nhận được, Sở Phàm lại nhìn về phía Đường Việt Quân, cất lời: “Giao nó lại cho Tướng quân Đường, hạn ba ngày, do Phương Chấn Khang tự mình đến cửa, chuyển giao Long giới hộ quốc!”
Nói xong, Sở Phàm không hề để tâm tới đám người đang ngạc nhiên trong đại sảnh, trực tiếp ném chiếc Long giới kia cho Phương Vũ Lăng, đứng dậy rời đi, chỉ để lại một câu nói mơ hồ:
“Nhớ kỹ, bảo Phương Chấn Khang tự mình đưa tới!”