Chương 238: Ông cút đi!
Thái độ hờ hững lạnh nhạt của Vân Mộc Thanh đã đụng chạm đến những tâm hồn mong manh dễ vỡ của đám người họ Vân khiến họ đồng thời bùng nổ.
"Cô có ý gì hả Vân Mộc Thanh? Dám mắng chúng tôi là sâu mọt, là đỉa đói? Khi tôi còn ra sức cống hiến cho công ty thì cô vẫn còn nằm trong tã lót đấy!"
"Đúng vậy, chúng tôi đều là công thần nhà họ Vân, hưởng phúc lợi từ công ty thì có gì sai?"
"Bản thân mình vô dụng mà còn đùn đẩy trách nhiệm, hừ”.
Gương mặt già cỗi của Vân Gia Khôi cũng tối sầm đi, trong lòng khó chịu vô cùng.
Vân Hinh Nhi đứng phắt dậy, hống hách quát lớn: “Vân Mộc Thanh! Cô có tư cách gì mà so sánh với bố tôi? Mở mắt ra nhìn cho rõ đây là gì!"
Thịch!
Cô ta ấn một xấp hợp đồng lên bàn rồi đắc ý khoe khoang: “Đây là hợp đồng đặt hàng từ tập đoàn Bảo Chi Lâm có lịch sử hơn trăm năm, do chính Hoàng thánh thủ đặt bút ký tên, trị giá hai trăm triệu!"
"Số tiền ấy sẽ được trả trước một nửa. Có hợp đồng này trong tay, công ty ta lập tức sẽ vượt qua khó khăn, trở lại thời huy hoàng!"
Hai tay khoanh lại, Vân Hinh Nhi tiếp lời đầy khinh miệt: “Không phải cô hay ỷ vào đơn đặt hàng năm mươi triệu từ hội thương mại Tứ Hải lắm sao? Bây giờ hợp đồng này của tôi có giá trị gấp bốn lần cô, tận hai trăm triệu! Đời này cô chưa từng thấy số tiền lớn như vậy, đúng chứ?"
Cô ta vừa dứt lời, đám người họ Vân xung quanh đều tỏ vẻ mừng như điên.
Hợp đồng từ Bảo Chi Lâm của nhà họ Hoàng?
Hai trăm triệu! Trả trước một nửa!
"Ôi trời ơi, hai trăm triệu, đúng là món hời từ trên trời rơi xuống”.
"Bảo Chi Lâm là tập đoàn có có tuổi đời hàng thế kỷ với giá trị thị trường hơn mười tỉ, chúng ta kiếm lời rồi...”
"Hinh Nhi cao tay thật, hơn Vân Mộc Thanh đến mười lần có thừa”.
Bọn họ anh một lời tôi một tiếng, ríu rít tán thưởng Vân Hinh Nhi. Bọn họ đã tiêu xài hết đơn hàng trị giá năm mươi triệu của Vân Mộc Thanh từ lâu, hôm nay lại có đơn hàng hai trăm triệu đủ cho họ sống sung sướng mấy năm, làm sao mà không vui cho được?
Thái độ của họ khiến Vân Hinh Nhi cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vênh mặt lên như một con công vươn cổ đầy kiêu ngạo.
Vân Gia Khôi thẳng thừng vung tay tuyên bố: “Vân Mộc Thanh không có đóng góp gì trong thời gian nhậm chức, tầm thường vô dụng. Với tư cách Tổng giám đốc điều hành của công ty, tôi đề nghị cách chức Tổng giám đốc của cô ta”.
"Vị trí này sẽ do Vân Hinh Nhi đảm nhiệm. Bắt đầu biểu quyết”.
"Tôi tán thành”.
"Tán thành”.
"Tán thành!"
Các cổ đông có mặt bày ra vẻ háo hức, bọn họ chỉ mong Vân Mộc Thanh rớt đài thật nhanh để còn chia chác số tiền khổng lồ kia.
Sự lúng túng lẫn cô đơn dần hiện ra trên gương mặt Vân Mộc Thanh. Cô nghiến răng, trong lòng sinh ra cảm giác bất lực và tức giận.
Rõ ràng cô đã cố gắng như vậy, đã hy sinh nhiều như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn không tránh khỏi kết cục qua cầu rút ván...
Con số hai trăm triệu đủ để lũ đỉa đói kia không màng đến tình thân nữa.
Rầm!
Khi mọi chuyện gần như đã được định đoạt, cánh cửa phòng họp bỗng bật mở.
"Tôi phản đối”.
Một bóng người tiến vào với những bước chân thong thả nhưng không kém phần ngang ngược cùng giọng nói khí phách.
Mấy chục cặp mắt lập tức đổ dồn vào, sau đó lộ ra vẻ kinh ngạc lẫn nghi hoặc. Người này là ai?
Nghe được âm thanh quen thuộc ấy, Vân Mộc Thanh cũng sững sờ rồi lập tức bật dậy. Khi nhìn thấy người trước mặt, khóe mắt cô đỏ hoe, giọng nói cũng pha chút kích động.
"Sao anh... sao anh lại đến đây?"
Sở Phàm sải bước đến bên cô, khẽ khàng vuốt ve mái tóc người đẹp, ôn tồn nói: “Cô gái ngốc, em làm gì tôi đều biết cả mà còn muốn tự mình gánh vác ư? Khờ quá đi mất”.
"Chồng là người che mưa chắn gió, là người thay vợ giải quyết phiền toái cơ mà”.
"Anh mới khờ, anh là tên khờ khạo nhất trên đời!", Vân Mộc Thanh mím môi dỗi lại nhưng trong phút chốc lại lộ ra một nụ cười nghẹn ngào, nước mắt hồn nhiên rơi xuống. Nếu không có những cặp mắt đang nhìn chòng chọc, cô đã lao vào lòng anh mà khóc cho thoải mái rồi.
"Cứ giao cho tôi”, Sở Phàm cười đầy cưng chiều. Vân Mộc Thanh lập tức gật đầu, ngoan ngoãn đứng sau lưng anh như cô vợ nhỏ, cảm thấy an toàn vô cùng.
"Sở Phàm!", Vân Hinh Nhi phẫn nộ nhìn tên khốn trước mặt mình, vung tay chỉ thẳng mặt anh mà mắng: “Đây là chuyện nội bộ của tập đoàn họ Vân chúng tôi, anh lấy tư cách gì mà xen vào? Anh phản đối ư? Phản đối có tác dụng không?"
Sắc mặt Vân Gia Khôi cũng không tốt lành gì: “Mời cậu lập tức rời đi cho, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ”.
"Bảo vệ đâu, lên đuổi cậu ta ngoài ngay cho tôi”.
Sở Phàm bỏ ngoài tai những tiếng ầm ĩ của người khác, chỉ thong thả đáp: “Các người vô duyên vô cớ muốn đuổi việc vợ tôi thì cũng phải cho tôi một lời giải thích hợp lý chứ?"
"Giải thích?", Vân Hinh Nhi khoanh tay, nói đầy khinh miệt: “Cô ta không có năng lực, không có nghiệp vụ, không thể mang lại lợi nhuận cho công ty, giải thích đấy!"
"Đúng vậy, công ty muốn phát triển thì phải có lời. Cô ta không có năng lực ấy thì phải nhường vị trí lại cho người khác là điều hiển nhiên!"
"Công ty liên tục thua lỗ trong hai tháng cô ta nhậm chức. Vân Hinh Nhi đã kiếm được đơn đặt hàng trị giá hai trăm triệu, còn cô ta thì sao?"
"Rõ ràng Vân Hinh Nhi phù hợp với vị trí này hơn”.
Đám cổ đông nhao nhao lên tiếng với vẻ đương nhiên. Vân Hinh Nhi nghe mà phổng mũi kiêu ngạo.
Vân Mộc Thanh lại mím môi đầy mất mát, không biết phải làm thế nào.
Vân Gia Khôi châm một điếu xì gà, cười đầy châm chọc: “Ha ha, thương trường tàn nhẫn như vậy đấy, lợi ích là trên hết, chỉ kẻ mạnh mới có thể tồn tại mà thôi”.
"Chàng trai, nếu cậu muốn đòi lại công bằng cho vợ mình thì phải có bản lĩnh thật sự, phải lấy ra được tiền tươi thóc thật, có hiểu không?"
"Hiểu”, Sở Phàm bình tĩnh gật đầu: “Nói cách khác, chỉ cần tôi có đủ tiền thì có thể đuổi ông khỏi vị trí này, đúng chứ?"
Tất cả mọi người có mặt đều trợn tròn mắt. Người này muốn đuổi cả Vân Gia Khôi đi ư?
Nói đùa gì vậy, ông ta chính là tổng giám đốc tập đoàn họ Vân, là người đứng đầu gia tộc hiện giờ, từ thân phận, địa vị đến quyền lực chỉ xếp sau ông cụ Vân mà thôi!
Vân Hinh Nhi khịt mũi đầy xem thương, thầm mắng đồ ngu xuẩn.
Vân Gia Khôi nghe vậy cũng ngạc nhiên, sau đó phá ra cười ha hả, hùng hồn tuyên bố: “Được thôi! Lợi nhuận hằng năm mà tôi mang đến cho tập đoàn họ Vân là một tỉ tám trăm triệu. Chỉ cần cậu có thể khiến cho Vân Mộc Thanh mang lại lợi nhuận lớn hơn số tiền này, tôi sẽ lập tức cút đi, nhường chỗ cho hiền tài”.
"Chỉ có một tỉ tám, đơn giản thôi”, Sở Phàm vẫn bình thản gật đầu.
Ha ha ha!
Đám người xung quanh bùng nổ trong một tràng cười nắc nẻ, tựa như vừa nghe được chuyện hài hước nhất thế giới.
Giây tiếp theo, Sở Phong vung tay, một xấp hợp đồng nện xuống bàn: “Đây là hợp đồng từ hội thương mại Tứ Hải, trị giá một tỉ!"
Bộp.
"Đây là hợp đồng từ Bảo Chi Lâm và nhà họ Đường, một tỉ”.
Bộp.
"Đây là hợp đồng từ nhà họ Phương ở Giang Bắc, hai tỉ”.
Bộp.
"Đây là hợp đồng từ tập đoàn Phàm Vân, ba tỉ”.
Nụ cười đọng lại trên gương mặt những người khác. Ai nấy đều ngây ra như phỗng, lặng phắc như con gà bị bóp cổ.
Cái... cái tên này... mẹ nó...
Chuyện gì thế này!
"Tôi chỉ có một yêu cầu, đó là để Vân Mộc Thanh đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc của tập đoàn”.
Sau khi đặt từng xấp từng xấp hợp đồng lên bàn, Sở Phàm chỉ vào gương mặt đờ đẫn của Vân Gia Khôi: “Còn ông thì cút đi”.