Chương 272: Nể mặt tôi
Tập đoàn Phàm Vân muốn hợp tác với hắn à?
Sao mình lại không biết nhỉ?
Sở Phàm và Đường Miên Miên chỉ nhìn nhau cười, bọn họ đều không lên tiếng.
Ánh mắt Trương Tuệ lại sáng bừng, bà ấy kích động đến đứng bật dậy: “Tiểu Phan à, cậu, cậu có quan hệ với tập đoàn Phàm Vân sao?”
“Hả, đó, đó là chuyện đương nhiên, tôi thân thiết với Chủ tịch Vân của tập đoàn Phàm Vân và cả anh Sở nữa!”, Phan Duy mắt không đỏ tim không đập, hắn hết sức đắc ý, dù gì đám người này cũng không quen biết ông lớn đến nhường thế, hắn cứ việc chém gió thôi.
Đường Miên Miên nhìn Sở Phàm với vẻ mặt đùa bỡn, cô tỏ vẻ ung dung: “Anh chắc chắn là mình quen với ‘anh Sở’ chứ?”
“Đương nhiên rồi, anh Sở và bố tôi là anh em kết nghĩa, anh em từng dập đầu bái lạy, sống chết có nhau!”, Phan Duy ưỡn ngực ngẩng cao đầu, gương mặt toát ra vẻ sùng bái và kích động, hắn nói như thể đây là sự thật:
“Tối ngày hôm qua, bố tôi còn đích thân giới thiệu cho tôi làm quen với anh Sở, bố tôi nói người nọ đánh giá tôi rất cao, nhận tôi làm con nuôi ngay…”
Xì…
Ha ha ha…
Cuối cùng Đường Miên Miên cũng không nén nổi nữa, cô lập tức ôm bụng cười ngả trước ngả sau.
Sở Phàm cũng soi gương với vẻ bất lực, mình còn trẻ trung đẹp trai lắm mà, sao cứ hay có người chạy đến nhận mình là bố thế này? Ngộ thật…
Đột nhiên Trương Tuệ kéo tay Phan Duy như thể túm được cọng rơm cứu mạng, bà ấy kích động: “Ôi chao, Tiểu Phan, tôi không ngờ cậu lại quen thân với tập đoàn Phàm Vân như vậy”.
“Lần này cô nhi viện của tôi được cứu rồi, nhất định cậu phải giúp đỡ bọn tôi, giúp đám trẻ này với. Cậu đi xin tập đoàn Phàm Vân đừng dỡ nhà của chúng tôi đi…”
Phan Duy sững sờ, hắn còn chưa kịp nhận ra chuyện này là thế nào, đôi mắt Sở Phàm co rụt lại, cảm thấy có gì đó là lạ.
Dỡ nhà?
Tập đoàn Phàm Vân muốn dỡ cô nhi viện?
Rừm rừm…
Vào lúc ấy, tiếng động cơ xe ô tô phá tan sự yên tĩnh, chiếc xe Mercedes - Benz S – Class chạy vào đây trước, mười mấy chiếc máy xúc, máy ủi, xe nâng chạy theo sau…
Một người đàn ông đầu trọc bụng bia, ôm theo chiếc cặp tài liệu bước xuống từ trong xe.
“Nói cho các người biết, hôm nay phải dỡ chỗ này đi cho tôi, nếu như ảnh hưởng đến việc thi công tập đoàn vào ngày mai thì các người đều phải cút hết”.
Ông ta cầm theo bản vẽ, phất tay, chỉ trỏ một cách ngang ngược: “Đây, đây, đây, còn có đây nữa, dỡ hết ngay cho tôi…”
Những chiếc máy xúc, xe nâng đều khởi động, làm đám trẻ sợ đến mức co rúm, lau những giọt nước mắt sợ hãi và tủi thân.
Gương mặt xinh xắn của Đường Miên Miên sa sầm xuống, cô vội vàng ôm vài đứa trẻ lên an ủi, đồng thời tức giận đi tìm người đàn ông đầu trọc kia nói chuyện…
“Dì Trương, chuyện gì thế này? Đám này là người của tập đoàn Phàm Vân sao?”, Sở Phàm nhíu mày lại, anh đã cảm thấy Trương Tuệ ôm một bầu tâm sự trong lòng kể từ lúc ban nãy.
Hơn nữa, anh không hề ra lệnh dỡ cô nhi viện nào cho tập đoàn Phàm Vân cả.
Gương mặt Trương Tuệ âu sầu, bà ấy thở vắn than dài: “Là thế này, mặc dù dì là người xây dựng ‘gia đình hạnh phúc’, thế nhưng cô nhi viện và những khoảnh đất trống xung quanh lại là đất của nhà nước, chỉ cho bọn dì mượn dùng tạm thôi…”
“Hai tháng trước, tập đoàn Phàm Vân lấy được quyền khai thác đất xung quanh, muốn xây dựng trung tâm mua sắm. Vốn dĩ đây là một chuyện tốt, Hội trưởng Mã còn bồi thường cho bọn dì một số tiền lớn, đồng ý cho bọn dì thời gian một năm để chuẩn bị chuyển đi, nhưng kể từ khi Tổng giám đốc Ngô nhậm chức, ông ta đã hủy bỏ hợp đồng trước kia, muốn bọn dì phải dọn đi trong thời gian một tuần, nếu không sẽ cưỡng chế phá dỡ…”
“Trong một khoảng thời gian ngắn như thế thì bọn dì có thể đi đâu được đây, hơn nữa vốn dĩ đám trẻ này đã khiếm khuyết, làm thế chẳng phải tạo nghiệt hay sao…”
Đôi mắt Sở Phàm trở nên lạnh lùng, anh đã từng nghe thấy rất nhiều chuyện cưỡng chế phá dỡ cưỡng chế xây dựng, thế nhưng anh không ngờ tập đoàn Phàm Vân của mình lại có hạng cặn bã táng tận lương tâm như thế.
Trước kia anh chỉ lo phát triển quy mô mà lơ là việc quản lý.
Xem ra anh phải giết gà dọa khỉ, trừ khử đám cặn bã này, miễn cho vài cục cứt chuột làm ô uế danh tiếng của tập đoàn Phàm Vân…
Vào lúc này, Đường Miên Miên đã nổi trận lôi đình, cô bắt đầu tranh cãi với tổng giám đốc Ngô đang cưỡng chế phá dỡ kia: “Mấy người còn có lương tâm không hả, bây giờ các người muốn phá dỡ cô nhi viện thì bọn trẻ biết sống ở đâu? Phải sống như thế nào? Ông không thể thư thả vài tháng để bọn chúng được bình yên chuyển nhà à”.
“Cô nhóc, cô nói còn hay hơn hát, thư thả vài tháng? Cô có biết lỡ mất một ngày xây dựng thì chúng tôi tổn thất bao nhiêu tiền không, ba trăm ngàn tệ đấy, cộng cả đám con nít tàn phế này có đáng ba trăm ngàn tệ không?”
Tổng giám đốc Ngô ngậm điếu thuốc, ông ta tỏ vẻ coi thường: “Đầu óc của cô bị úng nước nhưng tôi thì không, vì đám trẻ tàn tật này mà lãng phí vài chục triệu hả? Tôi có phải là đồ ngu đâu”.
Đám đàn em xung quanh cũng phá ra cười lớn, cảm thấy rất nực cười.
“Ông tôn trọng người khác một chút đi!”, Đường Miên Miên nổi giận, cô kéo vài đứa trẻ đang run rẩy ra sau lưng mình rồi nói một cách kiên định: “Nói cho các ông biết, hôm nay có tôi ở đây, các người đừng hòng đụng được bất kỳ viên gạch nào”.
“Ha ha, chơi trò này với tôi à?”, tổng giám đốc Ngô cười khẩy, ông ta ra oai phe phẩy hợp đồng trong tay: “Đọc cho kỹ đi, giấy trắng mực đen, hợp đồng đã ký tên hết rồi, miếng đất này đã thuộc về tập đoàn Phàm Vân chúng tôi vào hai tháng trước, chúng tôi được toàn quyền xử lý”.
“Nếu cô muốn chơi xấu, cản trở việc thi công thì tôi có thể báo cảnh sát, bắt nhốt hết tất cả các người, có nghe rõ hay không?”
“Ông…”, Đường Miên Miên nào phải là đối thủ của bọn lưu manh này, cô tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, cắn răng nghiến lợi.
Sở Phàm nhíu mày, vừa định đứng lên.
Vào lúc này, Trương Tuệ lại kéo Phan Duy đang núp ở một bên rồi nói: “Tiểu Phan à, không phải cậu có quan hệ với tập đoàn Phàm Vân hay sao, cậu mau sang bên ấy khuyên vài câu giúp tôi đi”.
“Cô nhi viện chúng tôi chỉ biết dựa vào cậu thôi”.
Bà ấy thật sự tin tưởng vào lời nói của Phan Duy.
Khóe môi Phan Duy co rút, chỉ mong có thể tát cho mình vài bạt tai ngay.
Mẹ kiếp, lời nói của mình linh nghiệm vậy sao? hắn chỉ tùy tiện chém gió làm màu mà thôi, đâu có tư cách để kết giao với tập đoàn Phàm Vân kia chứ.
Nhưng việc đến nước này rồi, Đường Miên Miên vẫn còn đứng một bên nhìn, đương nhiên hắn không thể tự hố chính mình, làm con rùa rụt cổ, cũng chỉ có thể miễn cưỡng bước sang ấy…
“Thế, thế được rồi”.
Phan Duy miễn cưỡng bước về phía bọn họ, hắn lấy gói thuốc Nhuyễn Trung Hoa trong túi ra, mỉm cười đưa cho bọn tổng giám đốc Ngô: “Mấy anh em, hút điếu thuốc, nể mặt tôi mà bớt giận đi…”
Những người ở đây đều làm thinh, chỉ nhìn Phan Duy như thể nhìn đồ ngốc.
Chỉ vài điếu Nhuyễn Trung Hoa thôi mà muốn đuổi bọn họ đi? Thật sự nghĩ rằng bọn họ là ăn mày à.
Tổng giám đốc Ngô ngẩng đầu lên: “Cậu là ai?”
Phan Duy chỉ cảm thấy da mặt mình đau nhức, hắn miễn cưỡng nở nụ cười: “Tổng giám đốc Ngô, tôi là phó tổng giám đốc công ty bất động sản Phan Vũ, bố của tôi là Phan Đình Vũ, mấy ngày trước từng đi uống rượu với ông đấy…”
Đến bây giờ Tổng giám đốc Ngô mới nhận điếu thuốc, ông ta dửng dưng: “Ồ, ông Phan à, có ấn tượng”.
Phan Duy lập tức vui mừng, xem ra chuyện này cũng có hy vọng rồi, hắn ho khẽ một tiếng rồi giả vờ giả vịt: “Chú Ngô, dì Trương trong cô nhi viện là bạn của tôi, xin chú Ngô nể mặt tôi, hôm nay khoan hẵng dỡ cô nhi viện, thư thả cho năm ba tháng”.
“Tất nhiên rồi, sau này công ty bất động sản Phan Vũ của chúng tôi mà có dự án gì nhất định cũng sẽ ưu tiên hợp tác với tổng giám đốc Ngô trước, tôi sẽ không để chú thiệt thòi đâu…”
Phan Duy đắc ý chỉnh sửa cà vạt, hắn nhếch miệng cười, dường như đã dự liệu trước Tổng giám đốc Ngô sẽ đồng ý với mình, hắn tưởng tượng đến cảnh sức hấp dẫn ngập tràn, tỏa sáng rực rỡ, khiến cho Đường Miên Miên kích động sà vào lòng mình…
Nhưng mà…
Bốp!
Tổng giám đốc Ngô lại tát vào mặt Phan Duy, ông ta lớn giọng quát mắng: “Con mẹ mày, nể mặt mày à? Mày là cái thá gì!”