Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 354: Đúng là độc ác

Tại một trung tâm bơi lội được xây dựng riêng cho những hội viên xa hoa ở Yên Kinh.

Bể bơi màu xanh ngọc bích, làn nước mênh mông bất tận, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta vui vẻ thoải mái.

Bóng hình trắng nõn yêu kiều trong bể bơi kia càng khiến cho lòng người rạo rực, cô ta mặc một bộ đồ bơi màu tím nhạt, bó sát vào bộ ngực khủng, lắc lư trong làn nước trong vắt, đôi khi để lộ ra quá nửa làn da trắng ngần.

Đôi chân dài thẳng tắp xinh đẹp đong đưa trong bể bơi, thân hình yểu điệu giống như một mỹ nhân ngư, linh động, hoạt bát và vô cùng hấp dẫn!

Đặc biệt là phía sau ngũ quan tinh tế còn phảng phất khí chất cao ngạo, rất dễ kích thích khát vọng chinh phục của đàn ông.

Thế nhưng, xung quanh bể bơi, mấy huấn luyện viên bơi lội đều mang vẻ mặt cung kính, không dám để lộ ra một chút suy nghĩ đen tối nào!

Chỉ bởi vì thân phận của người phụ nữ này cao quý đến mức những kẻ tầm thường như bọn họ tuyệt đối không được phép nhớ nhung.

Một năm trước, có anh chàng tự cho rằng nhà mình giàu có, từng chơi đùa với vô số phụ nữ nhìn trúng cô ta, mang theo dáng vẻ cợt nhả đến trêu ghẹo.

Kết quả, sau lưng cô ta đột nhiên xuất hiện mười mấy tên vệ sĩ mặc đồ đen, không nói nhiều lời mà đánh gãy luôn hai chân của hắn. Mười mấy họng súng cùng chĩa thẳng vào đầu, khiến hắn sợ đến mức đái ra quần, phải quỳ xuống xin tha mạng ngay trước đám đông.

Nghe nói ngày hôm sau, gia đình hắn phải tuyên bố phá sản, tài sản hơn trăm triệu, công sức phấn đấu của cả ba đời tan thành mây khói chỉ trong một đêm.

Hôm đó, bọn họ mới biết được cô gái đó chính là Tiêu Hà - con gái của phó thủ lĩnh Hiệp hội võ thuật Tiêu Vân Lung.

Dựa vào sức mạnh của nhà họ Tiêu bây giờ thì đừng nói là một tỷ phú, dù là đại gia chục tỷ đi chăng nữa thì cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu chịu thua.

Kể từ đó, không còn ai dám có ý đồ gì với Tiêu Hà nữa.

Nửa tiếng sau, Tiêu Hà kết thúc buổi luyện bơi, quấn một chiếc khăn tắm từ bể bơi bước lên.

“Huấn luyện viên, tiết học tiếp theo là vào lúc nào?”

“Đều được ạ, chúng tôi nghe theo sự sắp xếp của cô Tiêu”, đoàn huấn luyện khom lưng khuỵu gối, vội vàng đưa khăn mặt và đồ uống đã chuẩn bị từ trước.

Tiêu Hà khẽ nhếch miệng cười, thản nhiên tiếp nhận tất cả những sự niềm nở này, rất biết hưởng thụ cảm giác người ở tầng lớp cao.

Đúng lúc này, một người thân cận bước đến gần, thấp giọng nói: “Cô chủ, dựa theo nguồn tin đáng tin cậy, đám người Tôn Chương đã để lộ thông tin, việc cô giả mạo thành tích của Trần Vi Vi trong kỳ thi đại học năm đó, có vẻ như đã bại lộ rồi”.

Sở Phàm lệnh cho Dương Tuấn Huy bắt giữ đám người Tôn Chương ngay trước đám đông, cơn địa chấn của hơn nửa giới văn học Yên Kinh, sao có thể không thu hút sự chú ý được chứ.

Nhà họ Tiêu biết được, nhưng cũng chỉ lơ mơ, căn bản không thể tra ra thân phận thật sự của Sở Phàm.

“Ồ? Xem ra, con đàn bà đê tiện Trần Vi Vi này đã tìm người giúp đỡ?”

“Cũng phải, bố cô ta Trần Phong Hoàng dù sao cũng từng là một viên tướng mạnh của Tây Dã, cấp bậc cũng ngang với bố tôi, chung quy cũng phải có vài mối quan hệ”.

Tiêu Hà vừa lau mái tóc ướt vừa cười nhạt, không hề lo sợ.

Bây giờ nhà họ Tiêu dựa dẫm vào cây đại thụ Cửu Thiên Tế, ngồi ở vị trí phó thủ lĩnh Hiệp hội võ thuật, nắm giữ muôn vàn đàn em của Hiệp hội võ thuật Yên Kinh, các mối quan hệ dưới trướng vô cùng rộng, tiền tài, thế lực ăn sâu bén rễ, sớm đã là một trong số những gia tộc hạng nhất.

Nếu ông ta có thể mời Quân thần của Long Hồn trước kia đến đây thì có lẽ nhà họ Tiêu còn nể nang vài phần, còn chỉ với một mình Trần Phong Hoàng? Ha ha…

Chẳng có gì đáng sợ cả!

Bọn họ có sự tự tin, càng có sự quả quyết này.

“Ha ha, cô chủ nói đúng, cả Đông Hoa này có mấy người xứng là anh hùng hào kiệt giống như ông Tiêu, đám người kia chỉ là một đám hề nhảy nhót mà thôi, chẳng có gì đáng sợ cả”.

Người thân cận bên cạnh cô ta cũng vô cùng ngạo mạn nói, địa vị của nhà họ Tiêu bây giờ không phải thứ mà người bình thường có thể lý giải được.

“Nhưng tôi vẫn luôn hoài nghi, dựa vào năng lực của nhà họ Tiêu chúng ta, cô chủ chỉ cần đến đại học Yên Kinh chào hỏi một tiếng là được rồi, hà cớ gì phải tốn công như vậy, còn phải mạo danh, xóa bỏ học bạ của Trần Vi Vi kia?”

“Nói ra thì dài lắm, chuyện này có liên quan đến một mối ân oán”.

Tiêu Hà cầm ly nước trái cây lên, thản nhiên nói: “Ngày trước, bố tôi và Trần Phong Hoàng cùng là chiến tướng ở Tây Dã, nhưng Trần Phong Hoàng vẫn luôn giở trò sau lưng, dối trên lừa dưới, hãm hại bố tôi, khiến cho bố tôi phải rời quân đội trong nhục nhã. Cục tức này bố tôi nuốt không trôi”.

“Vậy nên bố nợ thì con trả, món nợ của Trần Phong Hoàng thì để cho Trần Vi Vi trả lại. Tôi muốn cướp đi tất cả mọi thứ của con gái ông ta, khiến cô ta không có ai giúp đỡ, đau khổ, tuyệt vọng, cả đời này phải sống dưới đáy xã hội”.

“Vốn dĩ tôi định vào lúc cô ta đã quen với cuộc sống bình dị yên ổn mới nói cho cô ta chân tướng, khiến cô ta hiểu ra bản thân không hề thi rớt, tất cả đều là thủ đoạn của tôi… Ha ha, không ngờ bây giờ cô ta đã biết mất rồi”.

Tiêu Hà cười khẩy nói, ánh mắt thích thú mà tàn độc.

Rõ ràng Tiêu Vân Lung lòng dạ hẹp hòi, chịu không nổi việc Trần Phong Hoàng mạnh hơn mình nên mới phẫn nộ xuất ngũ, vậy mà đến chỗ cô ta lại trở thành lỗi của Trần Phong Hoàng.

Xem ra nói dối một trăm lần thì ngay cả bản thân mình cũng bị lừa.

Tên thân cận kia cũng hào hứng cười cợt: “Cô chủ, người phụ nữ Trần Vi Vi kia đang tràn đầy hy vọng, cảm thấy bản thân có thể đòi lại công bằng, nhập học lại từ đầu, lấy lại tất cả những gì thuộc về bản thân…”

“Cô nói xem, nếu như lúc này chúng ta xuất hiện, đánh cho cô ta một đòn phủ đầu, khiến hy vọng của cô ta biến thành tuyệt vọng thì có phải rất là thú vị hay không?”

“Cậu đúng thật là ác độc”, Tiêu Hà nheo mắt, cười ha ha nhìn hắn: “Nhưng mà tôi thích, ha ha…”

“Muốn nó diệt vong, trước tiên phải khiến nó trở nên bành trướng. Mấy năm qua, hai bố con nhà họ Trần kia sống thoải mái quá rồi, cần phải thêm cho bọn chúng ít gia vị thôi”.

Tiêu Hà đứng dậy và vẫy tay: “Đi, đi xem cô ta”.

“Rõ ạ!”

Chạng vạng tối, ráng chiều dần buông.

Bên ngoài thành phố Yên Kinh, trong một nhà hàng nhỏ ở mức phổ thông.

Trần Vi Vi chống một tay lên má, chớp chớp đôi mắt to, nhìn ra ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, màn đêm đang dần buông xuống.

Đã rất lâu, rất lâu rồi, cô ấy không cảm thấy mãn nguyện và thoải mái như thế.

“Anh Phàm đã nói sẽ lập tức giúp mình đòi lại công bằng, mình có thể khôi phục lại học bạ và nhập học lại nhanh thôi…”

Nghĩ đến ánh hào quang đại học bao lâu mơ ước, nghĩ đến tương lai của bản thân, thêm cả một tình yêu tình cờ gặp gỡ đẹp đẽ lãng mạn.

Đôi mắt xinh đẹp của cô gái mơ mơ màng màng, đột nhiên, khuôn mặt của một người đàn ông dần dần hiện ra trong tầm mắt, ngày càng rõ nét hơn… Sở Phàm!

A!

Trần Vi Vi giật mình, mặt mũi đỏ bừng, vội vàng gạt bỏ những ý nghĩ linh tinh trong đầu.

“Mày nghĩ cái gì vậy, Sở Phàm sao có thể chứ, người ta đã có gia đình, con gái đã lớn như thế rồi”, Trần Vi Vi nhỏ giọng lẩm bẩm, không hiểu vì sao lại đột nhiên cảm thấy hơi não nề và lạc lõng.

Tâm trạng vốn đang rất tốt cũng dần dần xuất hiện cảm giác cô đơn và u sầu.



“Ầm…”

Đúng vào lúc này, một chiếc xe Bentley hạng sang có giá mấy chục triệu dừng trước cửa chính nhà hàng.

Việc một chiếc xe sang lại xuất hiện ở một nơi như thế này đã nhanh chóng thu hút được sự chú ý của nhiều người, bàn luận không ngừng, ngưỡng mộ không thôi.

Một tên vệ sĩ mặc đồ đen quét mắt nhìn xung quanh, đi đến bên cạnh Trần Vi Vi, gõ vào bàn: “Cô chủ của chúng tôi muốn gặp cô, mời đi theo tôi”.

“Cô chủ của mấy người?”, Trần Vi Vi hoài nghi không hiểu.

Đúng lúc này, một người phụ nữ đi giày cao gót, cao ngạo lạnh lùng, khí thế không tầm thường bước vào trong, như cười như không nhìn cô ấy.

“Trần Vi Vi, đã lâu không gặp, còn nhớ tôi không?”

“Là cô!”, Trần Vi Vi đứng bật dậy, gương mặt xinh đẹp phẫn nộ và kinh ngạc.

Sao cô ấy có thể quên được gương mặt này được chứ!

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK