Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 44: Đan Đan mất mát

Mà lúc hai vợ chồng Vân Gia Mạnh trợn mắt há mồm nhìn người nhà họ Lý rời đi, không biết nhân vật lớn nào trút giận giúp bọn họ…

Sở Phàm là người điều khiến ở phía sau đang đối mặt với một vấn đề lớn khiến đàn ông trong thiên hạ đều phải đau đầu:

Dỗ phụ nữ!

“Đừng khóc, đừng đau lòng nữa”.

Hoàng hôn buông xuống, trong quán cà phê lộ thiên hoàn cảnh không tệ ở đầu phố, Sở Phàm vừa bất đắc dĩ vừa sốt ruột an ủi Vân Mộc Thanh dang tựa trên vai mình khóc sưng cả mắt.

Sau khi cãi nhau với Lý Thu Linh, rời khỏi nhà họ Vân, nước mắt của Vân Mộc Thanh vẫn chưa từng ngừng rơi xuống.

Sở Phàm vốn định an ủi mấy câu, kết quả càng an ủi càng hỏng việc, lúc đầu Vân Mộc Thanh chỉ rơi mấy giọt nước mắt mà thôi, sau đó đã úp mặt trên vai anh khóc to thành tiếng.

Như rốt cuộc cũng tìm thấy một chỗ trút nỗi lòng, muốn khóc ra tất cả uất ức, tất cả khổ sợ của mình vậy.

Trong mười mấy phút này, Sở Phàm đã bị vô số người qua đường khinh thường và châm chọc, xì mũi coi thường đồ đàn ông cặn bã vô liêm sỉ này:

Phì, đồ đàn ông cặn bã, khiến con gái nhà người ta đau lòng đến thế, loại người đẹp trai như thế vừa nhìn đã biết chẳng phải hạng tốt lành gì!

“Vân đại tiểu thư, nếu em còn khóc nữa, tôi thật sự không giải thích rõ được đấy, bây giờ mọi người đều xem tôi như kẻ lừa gạt tình cảm rồi…”, Sở Phàm cảm thấy rất cạn lời: “Thậm chí có mấy người tốt bụng đều bắt đầu chuẩn bị báo cảnh sát, nói tôi bạo lực gia đình luôn kia kìa”.

“Vậy… Vậy anh còn không biết dỗ dành người ta sao, hết lần này đến lần khác chỉ có mấy câu như thế, có ai dỗ dành con gái giống anh không chứ”, Vân Mộc Thanh lau đôi mắt ửng đỏ, tức giận trừng Sở Phàm, vô cùng đau lòng.

Mẹ ruột của cô rõ ràng biết cô không thích Lý Tử Duy, rõ ràng biết nhà họ Lý là một cái hố lửa.

Nhưng bà ta vẫn muốn đẩy mình xuống.

Bà ta giống hết mấy người của nhà họ Vân kia vậy, chỉ chú trọng lợi ích, không hề quan tâm đến cảm nhận của mình…

Đó là mẹ ruột của mình, cô gái nào gặp phải cảnh đó không đau lòng chết đi được, không thấy tim như tro tàn chứ.

Vân Mộc Thanh thở hổn hển chỉ vào Sở Phàm: “Nói đi, có phải lỗi của anh không?!”

“…”

Sở Phàm hơi bất đắc dĩ, được rồi, tội lỗi cứ để mình gánh, ai bảo mình là đàn ông chứ.

Nhưng dù gì cuối cùng Vân Mộc Thanh cũng chậm rãi ngừng khóc, ừm, hình như là sắp chảy hết nước mắt rồi.

Cô bây giờ trông rất uất ức, mắt đỏ ửng, vô cùng đáng thương, khiến người ta thấy mà thương xót.

Sở Phàm lấy một miếng khăn giấy ướt ra, dịu dàng mà đau lòng lau đôi mắt khóc sưng lên của Vân Mộc Thanh, cất tiếng nói:

“Thật ra mục đích của bác gái vẫn là ý tốt, người làm mẹ nào không hy vọng con gái mình sống cuộc sống tốt nhất chứ”.

“Nguyên nhân dẫn đến chuyện này là hôn sự nhà họ Lý quyết định quá vô duyên, quá ngang ngược, để bọn họ huỷ hôn rồi, ngăn cách giữa mẹ con hai người sẽ biến mất, em cũng không cần phải đau lòng nữa, có đúng không?”

“Từ hôn á? Làm gì có chuyện dễ dàng như thế!”

Vân Mộc Thanh giành lấy khăn giấy, không vui trừng Sở Phàm một cái: “Hôn sự với nhà họ Lý là ông nội tôi tự mình quyết định, ở nhà họ Vân, lời nói của ông nội chính là thánh chỉ, ai cũng không dám cãi lời”.

“Trừ khi, trừ khi là nhà họ Lý chủ động từ hôn… Không thể nào, vậy trừ khi đầu Lý Tử Duy bị nước vào”.

“Trên đời này không có chuyện gì là không có khả năng cả”.

Sở Phàm cười khẽ một tiếng, anh suy nghĩ mấy giây, đột nhiên nói: “Tôi từng học pháp thuật từ một đại sư, có một thuật cầu nguyện rất linh, em có muốn thử không?”

“Nhàm chán”.

Vân Mộc Thanh tức giận trừng Sở Phàm thêm một cái, cô tức giận ăn điểm tâm trên bàn, lông mi xinh đẹp chớp chớp, lại nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Sở Phàm:

“Cái anh nói có phải thật không?”

“Thử rồi chẳng phải sẽ biết à, hít sâu, nắm tay lại, giơ lên đầu, sau đó mở bàn tay ra…”

“Chỉ thế thôi sao?”

Vân Mộc Thanh lần lượt nghe theo, chớp mắt mấy cái, vừa khó hiểu vừa nghi ngờ.

Sở Phàm cười khẽ nói: “Cô Vân Mộc Thanh, chúc mừng cô bắn một cái pháo hoa cho mình”.

“Sao hả, có phải cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều rồi không?”

Vân Mộc Thanh sửng sốt hai giây, cuối cùng không nhịn được mà bật cười, cô hơi oán hận trừng Sở Phàm một cái: “Đây là thuật cầu nguyện gì vậy, không linh chút nào”.

“Đại sư nói nếu muốn linh nghiệm thì em phải có thành ý, cho nên…”, Sở Phàm chớp mắt mấy cái: “Em hôn tôi một cái?”

“Vô sỉ!”, Vân Mộc Thanh đỏ mặt mắng một tiếng, vừa xấu hổ vừa giận dữ đánh Sở Phàm mấy cái.

Nắm đấm không đau không ngứa rơi xuống người mà tê dại.

Trong mắt người ngoài chẳng khác nào người yêu liếc mắt đưa tình, hoà thuận như ban đầu cả…

Mấy người vốn muốn hóng hót, lợi dụng thời cơ làm anh hùng cứu mỹ nhân đều chán nản bực bội rời đi.

Reng reng reng…

Đúng lúc này, điện thoại của Vân Mộc Thanh reo lên, là bố Vân Gia Mạnh gọi đến.

Cô chần chừ một lát, cuối cùng vẫn nghe máy, sau đó khuôn mặt từ vui vẻ chuyển thành khiếp sợ, sau cùng là khó tin.

“Nhà họ Lý thật sự từ hôn rồi!”

Vân Mộc Thanh trợn to mắt ngơ ngác nhìn Sở Phàm, ngạc nhiên nói.

Hơn nữa Lý Tử Duy còn tự mình đến nhà xin lỗi, còn đưa ra một trăm triệu nữa?

Thuật cầu nguyện này thật sự linh nghiệm rồi à?

Sở Phàm chỉ ung dung dọn dẹp đồ đạc, anh sờ lên mũi Vân Mộc Thanh: “Biết rồi, đi thôi, về nhà đón Đan Đan”.

Anh duỗi eo một cái, giấu đi công trạng của mình.

Vân Mộc Thanh bĩu môi, trong lòng cực kỳ vui vẻ, cuối cùng chuyện cưới xin với nhà họ Lý cũng bị huỷ rồi, khiến cô như trút được gánh nặng, không khí xung quanh cũng trở nên tươi mắt hơn rất nhiều.

“Sở Phàm, hôm nay bản cung vui vẻ, cho nên quyết định muốn đi mua sắm thưởng cho mình!”

Vân Mộc Thanh cười tươi vẫy tay với Sở Phàm, vui vẻ rời đi: “Cho nên nhờ anh đi đón Đan Đan tan học nhé, hì hì, tạm biệt!”

Sở Phàm: “???”

Đây thật sự là mẹ ruột chứ?

Hơn nữa công thần lớn nhất trong việc nhà họ Lý từ hôn không phải là tôi sao, em có thưởng sai người rồi không?

Nhà dột gặp mưa rào, đúng lúc này, nhân viên phục vụ khách sáo đi tới: “Thưa anh, của anh tổng cộng là 248 tệ, anh trả tiền mặt hay quẹt thẻ ạ?”



Sở Phàm hơi bực bội trả tiền, cảm thán một tiếng:

“Người phụ nữ này, tên của em nên đổi thành tham lam mới đúng!”

Trước khi Sở Phàm rời đi còn mua kem và macaron Đan Đan thích nhất trong tiệm bánh ngọt, sau đó mới nhàn nhã đi đến nhà trẻ.

Không đợi đến mười phút thì tiếng chuông tan học đã vang lên, một đám nhóc loi choi như ngựa hoang thoát cương vui vẻ chạy ra ngoài.

Sở Phàm yên lặng nhìn cảnh tượng ấm áp này, còn thầm thấy khó hiểu, như mọi người, con nhóc Đan Đan kia đều là người chạy ra ngoài đầu tiên, sao hôm nay lại chậm thế này.

Đợi các bạn nhỏ khác đều ra hết, Sở Phàm mới thấy Đan Đan đi ra.

Khác với vẻ hoan hô nhảy nhót trước đây, cô nhóc cúi thấp đầu, cầm con gấu đồ chơi hơi cũ nát trong tay, bẹp miệng uất ức đi ra, đôi mắt to đen nhánh mấy đi cảm xúc trước đây, như bị những đám mây mù che phủ, có thể khóc bất cứ lúc nào vậy…

“Bố, chúng ta về nhà thôi”.

Đan Đan yếu ớt nói một tiếng, ủ rũ một mình bỏ đi.

Trong lòng Sở Phàm thầm kêu không xong, khó chịu như bị dao đâm vậy…

Xảy ra chuyện gì rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK