Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21: “Hôn sự” của Vân Mộc Thanh

“Đan Đan, Mộc Thanh, ra ăn bữa sáng nào”.

Phụ nữ thức dậy luôn rất tốn thời gian, trong lúc hai mỹ nữ một lớn một nhỏ chọn quần áo, trang điểm, nghiên cứu kiểu tóc hôm nay, Sở Phàm đã vào nhà bếp từ lâu, chẳng mấy chốc đã bưng hai bát mì nóng hôi hổi ra.

Sợi mì mềm mại màu trắng ngà, nước canh thơm phức, bên trên còn có một lớp hành băm xanh biếc điểm xuyết và một quả trứng trần nước sôi.

Trong nhà đều là mùi thơm của món ăn.

“Wow, thơm quá đi thôi”.

Đan Đan dựng thẳng cái mũi nhỏ nhắn, vội vã chạy đến bàn ăn, bưng một bát mì lên bắt đầu ăn.

Bàn tay mũm mĩm của cô bé cầm lấy đôi đũa, cái đầu nhỏ như sắp vùi vào trong bát, miệng phồng lên vì nhét đầy đồ ăn, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm.

“Ăn ngon quá, bố thật giỏi!”

Sở Phàm cưng chiều sờ đầu con gái, gắp mấy miếng thịt xông khói và rau cho vào bát cô bé: “Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, sau này hôm nào bố cũng nấu cho con”.

“Dạ”.

Đan Đan vui vẻ gật đầu, còn không quên gọi Vân Mộc Thanh ở bên cạnh: “Mẹ, mẹ cũng mau đến ăn đi…”

Vân Mộc Thanh còn đang tức giận vì chuyện khi nãy, nghe vậy thì liếc Sở Phàm một cái: “Không đói bụng”.

Nhưng cô vẫn hơi ngạc nhiên nhìn Đan Đan đang ăn ngon lành, con nhóc này bình thường dụ dỗ nó ăn một bữa cơm còn khó hơn lên trời, cho dù ăn mấy món KFC cũng không thấy hứng thú, sao có thể dễ dàng bị một bát mì chinh phục như thế được?

Hình như… trông có vẻ ăn rất ngon…

Vân Mộc Thanh thòm thèm nhìn bát mì đủ sắc hương vị kia, bụng không biết điều kêu “ùng ục” một tiếng.

Mặt cô lập tức đỏ bừng lên.

“Đói thì ăn một chút đi, hương vị cũng tạm được đấy”, Sở Phàm bình tĩnh nói.

“Không ăn”.

Vân Mộc Thanh bĩu môi, kiêu ngạo quay đầu đi.

“Bố, bố làm thế là không đúng”, Đan Đan chớp đôi mắt to, ra vẻ bà cụ non dạy dỗ: “Bố phải lập tức chạy đến đích thân đút mẹ ăn cơm, sau đó lại hôn mẹ một cái, nói là ‘Honey, ăn cơm nào…’ mới đúng”

 

Dưới sự trợn mắt há mồm của Sở Phàm và Vân Mộc Thanh, Đan Đan đắc ý nói: “Trong phim đều diễn như vậy mà, Đan Đan chính là ‘tình thánh’ chuyên nghiệp đấy…”

Vân Mộc Thanh đỏ mặt, tức giận trừng cô bé một cái: “Sau này con bớt xem mấy bộ phim nhảm nhí đó đi”.

Trong đầu mấy đứa nhỏ bây giờ đều chứa cái gì vậy.

Đan Đan uất ức cãi lại: “Rõ ràng mẹ giành lấy tivi xem phim Hàn Quốc, Đan Đan muốn xem Gấu Boonie mẹ đâu có cho…”

“Ăn cơm!”

Gò má của Vân Mộc Thanh càng nóng hơn, cô bối rối cho Đan Đan một ánh mắt “nghiêm khắc cảnh cáo”, sau đó bưng bát lên, hoá bực bội thành thèm ăn.

Bị nói xấu trước mặt một người đàn ông như Sở Phàm thật sự quá ngượng ngùng.

Ừm, ngon đấy…

Một bát mì nhanh chóng hết sạch, ngay cả canh cũng không còn.

Sở Phàm cười khẽ một tiếng, tự tin nói: “Cũng ngon đúng không?”

Quân thần của Long Hồn tung hoành trên chiến trường cũng là “kẻ tham ăn” nổi danh. Mỗi lần chấp hành nhiệm vụ, chỉ bánh quy thôi đã mang theo bảy tám vị.

Sau này dưỡng thương ở nơi quỷ quái là Bắc Cực kia, đồ ăn thì ít, thời gian thì nhiều. Sở Phàm nhàm chán bèn tự mình nấu cơm, sau ba năm cũng đã luyện ra tay nghề nấu ăn không tệ.

Vân Mộc Thanh bĩu môi: “Tàm tạm, cũng chỉ như đồ ăn trong căn tin mà thôi, miễn cưỡng ăn cũng được”.

Tuy nói thế, nhưng bát của cô đã được ăn sạch sẽ rồi.

Sở Phàm không để tâm bật cười, cũng không vạch trần người phụ nữ kiêu ngạo này.

Ăn cơm xong đã là sáu giờ ba mươi phút, Vân Mộc Thanh vội vàng sửa soạn đồ đạc, sợ Đan Đan đến trường muộn.

Nhưng đột nhiên nhóm chat có thông báo tin nhắn, Bộ Giáo dục thông báo bắt đầu từ hôm nay, giờ vào học sẽ lùi lại một tiếng, nói là chính sách “giảm sức ép giáo dục” gì đó, cho trẻ em một tuổi thơ vui vẻ.

“Yeah, sau này Đan Đan có thể ngủ nhiều hơn rồi”, Đan Đan lập tức vui vẻ nhảy cẫng lên, cực kỳ hứng khởi.

Vân Mộc Thanh thì lại bực bội, khó hiểu nói: “Đám người này làm cái quỷ gì vậy, hôm qua còn đang gióng trống khua chiêng tuyên truyền muốn tăng cường giáo dục, đừng để con cái thua ở vạch xuất phát, sao hôm nay lại bắt đầu giảm sức ép rồi…”

“Lo lắng nhiều vậy làm gì, trường học nói sao thì chúng ta cứ làm vậy là được rồi”.

Sở Phàm ôm con gái, không thèm để tâm nói, giấu đi công lao của mình.

Nào có ai biết tất cả chuyện này đều do “ông bố già” là anh gây ra chứ.

Cuối thu gió nhẹ bay, thời tiết thoải mái.

Không cần vội đưa Đan Đan đến trường, thời gian đương nhiên cũng dư dả hơn, cả nhà ba người tản bộ trên con đường nhỏ, mảnh sân vắng, nhàn nhã thưởng thức hoa cỏ ven đường, người đến người đi.

Vân Mộc Thanh chợt cảm thấy yên bình và hạnh phúc, trong lòng rất ấm áp.

Không nhớ đã bao lâu rồi không được nhàn nhã tản bộ như vậy, bỏ qua tất cả, không cần phải suy nghĩ, cũng không cần phải làm gì.

Đơn giản, mà hạnh phúc.

Đan Đan chạy chưa được mấy bước đã giang tay ra, dịu dàng chạy về phía Sở Phàm: “Bố, bế …”

“Được!”, Sở Phàm lập tức bế cô bé vào lòng, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô bé.

Đan Đan bật cười khanh khách, liên tục làm nũng: “Bố, con muốn được nâng lên cao…”

“Con muốn cưỡi ngựa…”

“Đan Đan muốn ngồi máy bay, muốn bay lên…”

Sở Phàm ôm lấy con gái, làm đủ loại động tác có độ khó cao, Đan Đan cực kỳ vui vẻ, vui đến mức cười không ngừng nghỉ.

“Sở Phàm, anh cẩn thận một chút, đừng làm Đan Đan ngã”, Vân Mộc Thanh theo sát phía sau, vừa lo lắng vừa căng thẳng, liên tục khuyên ngăn, hơi không biết nói sao.

Trên mạng nói đúng lắm, loại sinh vật là bố chăm con thật sự chính là tận thế!

Quá là đáng sợ!

Còn Đan Đan thì đang hạnh phúc nằm trong lồng ngực rộng lớn của Sở Phàm, cười tươi như hoa, nhìn thấy ai cũng kiêu ngạo chào hỏi:

“Ông Triệu, đây là bố cháu này, bố của Đan Đan về rồi đây!”

“Dì Lưu, bố cháu là quân nhân, bố là siêu anh hùng, sau này kêu cháu dì cách xa mẹ cháu một chút, đừng làm phiền mẹ nữa, nếu không, hừ hừ, Đan Đan sẽ không khách sáo đâu…”

“Đại Hùng, chào Đại Hùng nha, sau này Đan Đan không thể chia đồ ăn vặt cho mi nữa, vì bố của Đan Đan về rồi, Đan Đan phải chơi với bố, hì hì… Tạm biệt Đại Hùng, mi nhất định sẽ tìm thấy chủ của mình thôi”.

Ánh nắng rực rỡ ấm áp chiếu rọi lên người hai bố con ở phía trước, hai bóng người đan vào nhau vô cùng hài hoà, khiến người ta nhìn mà hâm mộ.

Vân Mộc Thanh đảo mắt nhìn khung cảnh hài hoà trước mắt, không khỏi hơi cảm động, hốc mắt ửng đỏ, suy nghĩ bay xa.

Hai người bọn họ thật sự giống hai bố con…

Nếu… Nếu Sở Phàm thật sự là bố của Đan Đan, nếu khung cảnh này có thể dừng lại mãi mãi thì thật tốt biết bao.

Suy nghĩ này xuất hiện trong đầu khiến Vân Mộc Thanh hoảng hốt, mặt cô ửng đỏ, chân tay luống cuống, vội vàng đuổi những suy nghĩ linh tinh kia ra khỏi đầu óc…

“Hừ hừ, Vân Mộc Thanh, mày nghĩ gì vậy hả… Sở Phàm chỉ đang đóng giả thôi, mày chỉ vì để Đan Đan có một tuổi thơ đầy đủ, bất đắc dĩ mới để anh ấy đóng giả làm bố của Đan Đan thôi mà…”

“Bình tĩnh, bình tĩnh…”

Vân Mộc Thanh hít sâu, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, khống chế trái tim đang đập loạn xạ của mình.

Reng reng reng…

Đúng lúc này, một tiếng điện thoại cắt ngang không gian yên tĩnh.

“Vân Mộc Thanh, đừng nói chị thật sự cho rằng mình có thể thoát khỏi sự khống chế của gia tộc nhé?”, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói độc ác mà khinh thường của Vân Dũng.

“Nói cho chị biết, ông nội đã nhận hai trăm triệu sính lễ của nhà họ Lý rồi, hôn sự của chị và anh Lý cũng như ván đã đóng thuyền, không thể thay đổi được nữa!”

Sắc mặt Vân Mộc Thanh thay đổi, trong giọng nói hung ác của Vân Dũng còn mang theo ý cười trên nỗi đau của người khác:

“Ba ngày sau, anh Lý sẽ đích thân đến nhà đón dâu, rầm rộ cưới chị về. Chị họ, chúc mừng chị nhé…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK