Chương 375: Ông đây bị mày hại thảm rồi!
Hai tay Tiền Khải đưa ra cứ thế ngừng lại giữa không trung, cả người vô cùng cứng ngắc, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt với dáng vẻ không dám tin...
Chủ tịch hội đấu giá, cấp trên của mình vậy mà lại chủ động bắt tay với Sở Phàm, lại còn nhiệt tình đến vậy?
Chuyện này...
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Não của chủ tịch bị úng nước hay ông ta nhận nhầm người rồi?
Đúng vậy, nhất định là nhận nhầm người rồi!
Một kẻ tầm thường như Sở Phàm, lấy đâu ra tư cách quen biết với ông chủ lớn chỉ riêng thân phận đã đáng giá mấy tỷ như Tề Đại Thuận chứ.
Tiền Khải hít một hơi thật sâu, trong lòng không ngừng tự nhủ...
Nhưng hiện thực lạnh lùng và tàn khốc cứ thế quăng cho hắn một bạt tai!
"Cậu Sở, công việc bề bộn, tiếp đón cậu không được chu đáo, tôi thực sự rất hổ thẹn”.
Tề Đại Thuận vô cùng nhiệt tình, sau đó còn lùi ra nhường một lối đi: "Cậu Sở, mời, mời cậu ngồi”.
Sở Phàm cười khẽ gật đầu, Vân Mộc Thanh cũng lịch sự chào hỏi mấy câu.
Ngay sau đó, trước cái nhìn chằm chằm của đám người Tiền Khải, Lâm Thúy, cả nhà Sở Phàm đường hoàng tiến thẳng vào khu vực số một – nơi cao quý và quan trọng nhất!
Đó đều là những vị trí dành cho những vị đại gia trong giới kinh doanh với gia sản hàng chục tỷ!
Ngay sau đó, từng ông trùm trong giới kinh doanh đang ngồi ở khu vực số một đều đứng dậy.
Ông chủ của tập đoàn Tiêu thị, Tiêu Hùng.
Sòng bạc Yên Kinh, thần thoại nắm quyền thế giới ngầm, Tưởng Bình Quang.
Còn có cả chủ tịch tập đoàn Hải Đăng, Lý Hải Đăng - người nắm quyền của thế giới ngầm ở Yên Kinh.
Bọn họ đồng loạt đứng dậy, chào hỏi cả gia đình Sở Phàm với dáng vẻ vô cùng cung kính, nhiệt tình, còn Sở Phàm lại vô cùng đường hoàng ngồi xuống ở vị trí chính giữa nhất của bọn họ.
“Phù phù phù”.
Tiền Khải bỗng cảm thấy ớn lạnh, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt.
Vừa nãy hắn còn đang khoe khoang mình được ngồi ở khu vực số bốn là ghê gớm đến mức nào, nhưng bây giờ, Sở Phàm đã ngồi ở khu vực số một – vị trí tôn quý nhất toàn hội trường, đã vậy còn là ngồi ở chính giữa!
Thân phận địa vị của anh không cần nói ra cũng biết.
Rốt cuộc tên này có lai lịch thế nào đây?
Đôi mắt Lâm Thúy trợn tròn như sắp rớt ra ngoài, thậm chí cô ta còn nhéo đùi mình một cái, cảm giác mình cứ như đang mơ vậy...
Cô ta không thể tin vào tất cả những điều này, càng không thể nào chấp nhận được việc người đàn ông của Vân Mộc Thanh bỗng trở thành một nhân vật lớn mà cô ta chỉ có thể nhìn không thể với tới.
Không biết đã chập dây thần kinh nào, Lâm Thúy buột miệng thốt lên: "Sở Phàm, anh ngồi ở chỗ đó làm gì, đó là vị trí anh có thể ngồi sao?"
Cô ta vừa dứt lời, mọi người vốn đang nói chuyện cười đùa, trong nháy mắt bỗng im bặt.
Có thể nghe được tiếng kim rơi.
Soạt...
Ánh mắt đám người Lý Hải Đăng chuyển dời về phía Lâm Thúy mang theo vẻ oai nghiêm, không nổi giận mà vẫn uy nghiêm.
Đám ông lớn này đã nhiều năm ngồi trên vị trí cao, khí thế bất phàm, một cô gái nhỏ như Lâm Thúy sao có thể chịu được loại áp lực này, sợ đến mức khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, suýt nữa thì khóc òa lên...
"Sếp Tề, người này là ai? Sao lại dám vô lễ với cậu Sở?", Lý Hải Đăng hơi tức giận nhìn Tề Đại Thuận đang đứng gần đó.
“Sếp Tề, ông nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng về chuyện hôm nay”, Tưởng Bình Quang cũng vô cùng tức giận.
Sau lưng Tề Đại Thuận toát mồ hôi lạnh, tóc gáy dựng hết lên, ông ta chỉ hận không thể dùng một bạt tai, tát chết cô gái Lâm Thúy này, vị khách quý này có lai lịch thế nào, đâu phải là chuyện cô ta có thể bình luận được, đúng là đồ không biết sống chết!
"Cậu Sở, sếp Lý, tôi xin lỗi, tôi sẽ lập tức giải quyết...”
Tề Đại Thuận xin lỗi Sở Phàm trước, sau đó tức giận chỉ vào Tiền Khải: "Đồ khốn, Tiền Khải cậu làm sao vậy, loại người nào cũng có thể đưa vào đây sao? Còn không mau tống cô ta ra ngoài đi!"
Khóe môi Tiền Khải khẽ giật, vô cùng lúng túng: “Xin lỗi, chủ tịch, tôi sẽ lập tức dẫn cô ta ra ngoài...”
Lần này Lâm Thúy thực sự sợ hãi, trong lòng cô ta thầm cảm thấy thấp thỏm không yên, biết rằng lần này cô ta đã gây ra chuyện lớn rồi.
Nhưng nếu cô ta bị đuổi ra khỏi đây trước mặt bao nhiêu người như vậy thì đâu còn mặt mũi đi đâu nữa, cô ta chỉ có thể cắn răng tiếp tục nói: "Thưa các sếp, tôi chỉ nhắc nhở một câu, tên này chỉ là một tên vô dụng không được tích sự gì thôi, ngay cả việc vào đây mà hắn còn phải nhờ vào danh thiếp của chồng tôi, mọi người tuyệt đối đừng để hắn lừa".
Cô ta sốt ruột hét lên: "Vân Mộc Thanh, cậu đang làm cái trò gì vậy, cậu còn không mau dẫn gã đàn ông không ra gì của cậu ra ngoài đi, cậu muốn khiến các sếp ở đây tức giận sao?”
Bùm...
Đột nhiên, trong nháy mắt, cả hội trường lớn như bị nổ tung.
Sở Phàm bình thản, Vân Mộc Thanh thì lắc đầu, trên mặt đều là vẻ thương hại.
Tề Đại Thuận tức giận không kìm chế được, đập bàn quát lên: "Cô câm miệng cho tôi, đúng là nói năng bừa bãi, cậu Sở đâu phải người mà thứ phụ nữ như cô có thể tùy ý xúc phạm!"
"Tôi nói cho cô biết, đây là cậu Sở của tập đoàn Phàm Vân, gia sản mấy chục tỷ! Cậu ấy là khách quý mà tôi mất ‘chín trâu hai hổ’ mới mời tới được. Cậu ấy là kẻ lừa đảo? Lại còn dùng danh thiếp của Tiền Khải để vào hội trường? Não cô bị úng nước à?"
Tập đoàn Phàm Vân?
Cậu Sở!
Nhân vật lớn một tay che trời ở Giang Bắc đó sao?
Đám người Tiền Khải, Lâm Thúy bỗng chốc như bị sét đánh ngang tai.
Đám bạn học kia lại càng ngơ ngác hơn, hoàn toàn không nhận thức được.
Chuyện này thực sự như một giấc mộng!
"Sếp Tề, ông nhất định phải cho tôi một lời giải thích về chuyện này. Cậu Sở là ân nhân của Lý Hải Đăng tôi, lại còn là cổ đông lớn có thực quyền của tập đoàn Hải Đăng chúng tôi. Nếu ông không thể cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý thì tập đoàn Hải Đăng chúng tôi sẽ cắt đứt hợp tác không thời hạn với sàn đấu giá của ông".
Sắc mặt Lý Hải Đăng hết sức u ám, khí thế bức người.
“Tưởng Bình Quang tôi cũng vậy!”
"Nhà họ Tiêu chúng tôi cũng vậy!"
Đối mặt với sự khiển trách của ba ông lớn này, hai chân Tề Đại Thuận run rẩy, sợ đến mức sắp đái ra quần.
Ba vị này chỉ cần giẫm nhẹ chân một cái, cả giới kinh doanh Yên Kinh phải rung lên ba lần, nay ba người họ liên hợp lại ngăn chặn sự phát triển sàn đấu giá của ông ta, vậy thì chắc chắn ông ta sẽ phải phá sản...
"Cậu, cậu Sở, sếp Lý, đừng nóng giận, tôi sẽ xử lý ngay, xử lý ngay...”
“Bụp!”
Ông ta nổi giận đùng đùng tát mạnh một bạt tai như trời giáng vào mặt Tiền Khải: “Đồ khốn kiếp, ông đây bị mày hại thảm rồi!”
"Kể từ bây giờ, mày đã bị sa thải, hơn nữa tao đảm bảo, ngành đấu giá khắp cả nước Đông Hoa sẽ không có chỗ cho mày lập nghiệp nữa, cút đi cho tao!"
Tề Đại Thuận gầm lên như một con sư tử hung hăng tát mạnh vào mặt Tiền Khải
Tiền Khải bị đánh đến mức mơ hồ, mắt nổ đom đóm, đầu óc kêu ong ong...
"Sếp Tề, anh Sở, tôi sai rồi, xin hãy cho tôi một cơ hội, cầu xin ông...”
Cuối cùng Tiền Khải cũng hiểu ra, hắn sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, liên tục cầu xin.
Sắc mặt Lâm Thúy cũng tái nhợt, nước mắt lưng tròng: "Hu hu, Mộc Thanh, tôi biết sai rồi, cậu hãy nể tình bạn cùng lớp nhiều năm của chúng ta, bỏ qua cho Tiền Khải một lần đi, anh ấy không thể bị đuổi đi như vậy được…"
Đám bạn học cũng rất sợ hãi, lần lượt tỏ vẻ không liên quan tới Lâm Thúy, chỉ sợ bị dính vào họa này.
Vân Mộc Thanh cau mày, nhưng trước sau vẫn không ra tay giúp đỡ.
Những việc Lâm Thúy đã làm, căn bản không hề coi cô là bạn bè, ngược lại còn tiếc chưa giẫm cho cô ta một đạp, sao cô phải hạ mình đi giúp đỡ loại người như vậy được chứ.
"Người đâu, lôi bọn họ đi, ném ra ngoài!"
Tề Đại Thuận không dám buông lỏng, lớn tiếng quát lên, ngay sau đó mười mấy nhân viên bảo vệ từ các hướng lao tới, mặc kệ đám người Tiền Khải, Lâm Thúy đang kêu gào khóc lóc thế nào, thẳng thừng ném bọn họ ra ngoài.
“Cậu Sở, cậu xem, cậu hài lòng với kết quả này không?”, Tề Đại Thuận căng thẳng, hết sức hèn mọn, hận không thể quỳ xuống ngay.
Sở Phàm chỉ bình tĩnh nói: "Sếp Tề, ngồi đi, cuộc đấu giá sắp bắt đầu rồi”.
“Được, được”, trong lòng Tề Đại Thuận như bớt đi một áp lực lớn, vui mừng khôn xiết, thở phào nhẹ nhõm!
Chuyện này cuối cùng cũng coi như lật lại được rồi…
Trong lòng ông ta ngập tràn cảm giác oán hận, vô cùng khó chịu, đều vì hai kẻ khốn nạn Tiền Khải và Lâm Thúy, hại ông ta suýt nữa thì nhà tan cửa nát.
Không được, ông ta không thể tha cho hai người đó dễ dàng như vậy được, hừ hừ, sau này chỉ cần có ông đây thì hai người đừng mong được yên ổn!