Chương 419: Bắt bọn chúng ra tiền tuyến
Yên tĩnh!
Bầu không khí yên tĩnh chết chóc, chỉ có tiếng bước chân gấp rút và vội vàng đám người Quản Bá Anh.
Cả hiện trường buổi tiệc, chớp mắt đã yên lặng như tờ.
Đám ông chủ nhà quyền thế lập tức đứng thẳng người, đồng loạt nhường đường.
Đây chính là sức ảnh hưởng Quản Bá Anh – đại sứ vùng biên cương ở khu vực Tây Dã, một câu nói bừa của ông ta thì các nhà quyền thế này cũng có thể sụp đổ.
Trương Sam sợ đến mức tim đập loạn xạ, lông tóc dựng đứng.
Một cuộc điện thoại của Sở Phàm, thật sự gọi được cả Chủ tịch tỉnh Quản Bá Anh của Tây Dã đến.
Rốt, rốt cuộc tên này có thân phận thế nào?
Chân tay đám lãnh đạo phía sau Trương Sam đều mềm nhũn, lạnh buốt, suýt nữa đứng không vững!
Tiêu rồi, lần này đá phải tấm sắt rồi!
Ai ngờ bối cảnh của tên nhóc này lại vững như thế, vậy mà lại được Quản Bá Anh chống lưng?
Đây là người đứng đầu khu vực Tây Dã, là lãnh đạo trực tiếp của bọn họ.
Ngay cả Thẩm Vạn Tuyên cũng vô cùng sợ hãi, vốn dĩ ông ấy cho rằng Sở Phàm chỉ là một thanh niên võ thuật cao siêu, nhưng không ngờ, anh lại có bối cảnh lớn mạnh như thế!
Được đại sứ biên cương đứng đầu tỉnh chống lưng cho đủ để anh nghênh ngang ở Tây Dã rồi.
Trương Sam nuốt nước bọt ừng ực, vội vàng chạy lại gần, bất chấp nghênh đón: “Chủ tịch tỉnh Quản, ngọn gió nào đưa ông tới đây, đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm…”
“Hừ!”
Quản Bá Anh chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, mặt u ám đẩy Trương Sam sang một bên, cứ như đang đẩy một đống rác.
Tiếp sau đó, ông ta đi đến trước mặt Sở Phàm vô cùng cung kính sợ hãi, cúi người thật sâu, hô lớn:
“Chủ tịch tỉnh Quản Bá Anh ở Tây Dã, kính chào Long thủ”.
Hơn mười lãnh đạo cấp tỉnh, cùng với các tướng quân trong quân đội, đồng loạt khom người hô lên: “Thuộc hạ, kính chào Long thủ!”
“Ầm!”
Khoảnh khắc này giống như địa chấn, chớp mắt cả hội trường đều chấn động.
Đám người Thẩm Vạn Tuyên trố mắt.
Đám ông chủ nhà quyền quý và các quan khách quý tộc cũng há hốc mồm kinh hãi.
Đám người Trương Sam càng trợn tròn mắt, nhất thời cảm thấy đầu óc choáng váng.
“Long, Long thủ?”
Thẩm Thu che miệng, gương mặt xinh đẹp ngạc nhiên kêu lên một tiếng khó tin, nhìn Sở Phàm nhẹ như gió mây, mặt đầy ung dung trước mặt.
Anh, anh thật sự là Quân thần của Long Hồn.
Danh tướng độc nhất vai mang năm sao, chiến công hiển hách,xoay chuyển tình thế, Long thủ - người thống trị cấp bậc cao nhất Tây Dã ngày nay.
“Chủ tịch tỉnh Quản đúng không?”, Sở Phàm hờ hững liếc nhìn Quản Bá Anh, lên tiếng: “Tôi đến tham gia dạ tiệc từ thiện của ông Thẩm, người này tự xưng là lãnh đạo Trương của bộ phận hậu cần, dẫn theo các lãnh đạo bộ phận tuyên bố chúng tôi góp vốn phi pháp, muốn đưa tất cả chúng tôi đi điều tra”.
“Còn nói rằng cả Tây Dã đều là địa bàn của ông ta, là ông ta làm chủ”.
“Tôi lại muốn hỏi một chút, lẽ nào Tây Dã đã trở thành vương quốc tham nhũng của một người nào đó à? Mặc cho những người nào đó làm xằng làm bậy sao? Trắng trợn chà đạp phép nước và pháp luật?”, giọng Sở Phàm hờ hững, lại lạnh lùng tựa như gió bắc:
“Một chủ tịch tỉnh như ông, làm ăn thế nào vậy?”
Ầm…
Trong nháy mắt, sắc mặt của Quản Bá Anh vô cùng tái nhợt, sợ hãi kích động đổ mồ hôi lạnh đầy người, vội xin lỗi nhận sai.
“Là thuộc hạ không làm tròn bổn phận, là lỗi của tôi, Long thủ, tôi lập tức cho cậu câu trả lời, nhất định xử lý nghiêm khắc”.
Giữ lại mấy tội đồ này cũng không được, trong hoàn cảnh nghiêm túc thế này, làm không xong là bay mất đầu đấy!
Ngay cả con trai của Bình Tây Vương mà người này cũng dám giết, nhà họ Ngô có lịch sử ba trăm năm, cũng bị anh chèn ép thoái lui.
Ông ta có mấy cái đầu mà dám nghênh ngang chống đối với người này chứ?
“Trương Sam, đứng ra đây cho tôi!”
Mắt Quản Bá Anh đỏ ngầu, gào thét như dã thú.
Soạt soạt…
Mấy chục tướng quân, lãnh đạo cấp tỉnh ở hiện trường, hơn trăm cặp mắt như đao kiếm, cũng đồng loạt nhìn Trương Sam.
“Ầm!”
Trương Sam chưa từng gặp tình thế như vậy, lúc này đã bị dọa sợ quỳ rạp xuống đất,nước mắt nước mũi đầm đìa, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát:
“Long, Long thủ, tôi sai rồi, tôi bị ma quỷ ám, tôi chẳng ra gì, tôi sai thật rồi, xin cậu đừng giết tôi, tha cho tôi một mạng…”
Soạt soạt…
“Chúng tôi sai rồi, xin bỏ qua”.
Đám lãnh đạo diễu võ dương oai phía sau ông ta cũng đồng loạt quỳ xuống, khóc lóc thảm thiết dập đầu cầu xin tha thứ.
“Đúng là vô liêm sỉ, khó khăn đất nước ập vào đầu, thời khắc sống chết tồn vong, các người có chức vị cao không biết đền ơn đất nước, trái lại còn trắng trợn vơ vét của cải, ăn của đút lót trái pháp luật, thậm chí dùng quyền lực đả kích đồng bào yêu nước, hành động của các người quả thật khiến người ta căm phẫn!”
Mặt Quản Bá Anh u ám, mắng chửi té tát mấy người Trương Sam: “Từ hôm nay, thanh tra và tịch thu toàn bộ tài sản sung công quỹ, đám các người tạm cách chức để điều tra hết, tự kiểm điểm lại đàng hoàng cho tôi!”
“Long thủ, cậu xem kết quả xử lý này, có hài lòng không?”
Quản Bá Anh dè dặt hỏi.
“Hài lòng cái con khỉ, loại khốn kiếp này nên bắt lại, một phát bắn bỏ hết!”, sắc mặt một tướng quân u ám, tính tình nóng nảy mắng to, hung hăng đá một phát khiến Trương Sam lộn nhào xuống đất.
Bọn họ liều chết đánh giặc ở tiền tuyến, bọn khốn này lại bóc lột vật phẩm thiết yếu của bọn họ, tiêu xài phung phí ăn chơi đàng điếm.
Phải biết rằng, cho dù một chai thuốc kháng sinh, một bát cơm trắng, cũng có thể cứu vớt một cái mạng chiến sĩ tiền tuyến của bọn họ!
Sao họ có thể tha thứ cho bọn khốn này chứ!
“Tha mạng, Long thủ, các lãnh đạo, các thủ trưởng, tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi…”
Trương Sam sớm đã bị dọa chết khiếp, không ngừng dập đầu xin tha thứ: “Tôi bằng lòng quyên góp tất cả tài sản, bằng lòng chấp nhận mọi hình phạt, chỉ mong cậu tha cho tôi một mạng”. Truyện thuộc sở hữu của tamlinh247 và FindNovel, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
“Đúng vậy, chúng tôi biết sai rồi, xin tha mạng”.
Ánh mắt Sở Phàm bình tĩnh liếc nhìn mấy người Trương Sam, xua tay: “Tôi nể mặt Chủ tịch tỉnh Quản, cứ làm theo lời ông ấy nói đi”.
Quản Bá Anh thở phào nhẹ nhõm, đám người Trương Sam cũng cảm kích rơi nước mắt, kích động dập đầu bịch bịch, dập đầu cũng sắp mất nửa cái mạng: “Cảm ơn Long thủ, cảm ơn đại ơn đại đức của Long thủ, thuộc hạ không bao giờ quên…”
“Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát”.
Sở Phàm chuyển đề tài, nói tiếp: “Không biết mấy năm nay, đám tham quan các người đã tham nhũng bao nhiêu nhu yếu phẩm thiết yếu của chiến sĩ tiền tuyến, làm lỡ bao nhiêu tính mạng của các chiến sĩ, để các người ngồi trong tù thoải mái cả đời thì có lỗi với các anh em chém giết nơi tiền tuyến”.
“Bắt đầu từ hôm nay, các người gia nhập vào bộ đội tiền tuyến, các người theo ra chiến trường, chuộc lại tội ác của các người đi”, Sở Phàm tiện tay chỉ vào tướng quân vừa nãy: “Giao cho ông sắp xếp thống nhất!”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Tướng quân đó lập tức cúi rạp người ông ta phấn khởi liếm môi, vung tay lên bảo người lôi đám chó chết Trương Sam ra ngoài.
Cuối cùng những tên khốn này cũng lọt vào tay ông ta, kết cục đang đợi bọn khốn này, có thể tưởng tượng được…
“Đừng, đừng mà Long thủ, tôi không muốn ra tiền tuyến, tôi không muốn chết…”
Đám người Trương Sam đã sắp tè ra quần, toàn bộ đều láo nháo kêu loạn, âm thanh vô cùng thảm thiết.
Với đức hạnh này của bọn họ, bảo bọn họ đi bộ đội tiền tuyến ư? Đó là tìm cái chết rồi, mà còn là chết vô cùng thảm, nói không chừng ngay cả xương cũng không giữ được!
Đây mới là trời tạo nghiệp có thể tha, tự tạo nghiệp khó mà sống.