Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 60: Danh tiếng Quỷ Vương

Trước cửa sổ sát đất ở trên tầng cao nhất, Hestia cầm ly cà phê trong tay, lặng lẽ nhìn bóng lưng dần dần khuất xa của Sở Phàm, cô ấy thở dài phiền muộn.

Bây giờ cô ấy đã thành nữ thần kinh doanh, nhưng dáng vẻ hiện giờ của cô gái bé bỏng này lại giống hệt như người vợ nhỏ đang âm thầm oán trách, tiễn người chồng yêu dấu của mình đi xa.

Ông Henry trải qua nhiều cuộc bể dâu, đã nhìn thấu tình cảm nam nữ đằm thắm này từ lâu, xem ra cô chủ nhà mình thật sự bị thanh niên ấy hút hồn mất rồi.

Nhưng có nhìn thế nào thì cũng thấy tên này chỉ là người bình thường mà thôi, không có gia thế, không có quyền thế, chẳng thể sánh bằng vương tôn quý tộc và những thanh niên tài hoa đầy người khác.

Thật sự không biết vì sao cô chủ nhà mình lại thích cậu ta nữa.

Ông Henry thở dài bất lực, ông ta đi đến trước mặt Hestia rồi nói với cô ấy: “Cô chủ, cô thích cậu ta sao?”

Hestia chớp mắt, không hề che giấu tình cảm của mình: “Có cô gái nào không thích người đàn ông vĩ đại như anh ấy đâu”.

Ông Henry hừ một tiếng, ông ta thật sự không nhìn ra cái tên nhóc ấy vĩ đại ở chỗ nào.

Rồi sau đó, ông Henry tỏ vẻ kiêu ngạo: “Cô chủ, nếu như cô thích thì sao không cố gắng giành về cho mình? Với nhan sắc và tài năng của cô, người vợ kia của cậu ta làm sao sánh bằng được”.

“Chỉ cần cô hơi ngoắc ngón tay thôi thì chẳng phải cậu ta sẽ sẽ ngoan ngoãn phủ phục dưới váy của cô, mặc cho cô sai khiến sao”.

Ông ta cho rằng cô chủ nhà mình chính là cành vàng lá ngọc, là nữ thần được vô số người đàn ông tôn sùng. Giá trị bản thân hàng trăm tỷ, có huyết thống quý tộc phương Tây, lựa chọn cô ấy đồng nghĩa với việc có thể chiếm được người đẹp, tiền của, địa vị, đây chính là mục tiêu mà biết bao nhiêu người dùng hết cả đời cũng không với tới được.

Mặc dù Vân Mộc Thanh xinh đẹp tuyệt trần, nhưng dù gì cô ấy cũng chỉ là người bình thường mà thôi. Chỉ cần Sở Phàm là người bình thường, không, cho dù là một tên ngốc thì cũng biết mình phải lựa chọn như thế nào.

Hestia mặt không đổi sắc, cô ấy chỉ lạnh giọng mà hỏi lại ông ta: “Ý của ông là kêu tôi phá hoại gia đình của anh ấy sao?”

Ông Henry lại tỏ vẻ đây là chuyện đương nhiên: “Không phải thế, người mà cô Hestia thích thì phải là người của cô, làm sao có thể nói là phá hoại gia đình của người khác được. Người phụ nữ ấy không xứng có mới đúng”.

“Đương nhiên, chỉ cần cô Hestia không muốn đích thân ra tay thì tôi có thể làm giúp cô, đảm bảo sẽ không để lại dấu vết”.

Ông Henry tự cho mình thông minh, ông ta nở nụ cười đắc ý.

Hestia sầm mặt xuống, hờ hững hỏi một câu: “Ông Henry, ông đi theo tôi bao nhiêu năm rồi”.

Ông Henry vội vàng chào theo kiểu phương Tây, gương mặt toát ra vẻ cung kính: “Thưa cô, cả gia tộc của tôi kể từ đời ông nội đã dốc hết sức lực phụng sự gia tộc Smith, bây giờ đã được ba thế hệ, tổng cộng một trăm năm mươi năm rồi”.

“Henry vĩnh viễn là người hầu trung thành nhất của cô Hestia”.

Hestia duỗi eo, cánh môi đỏ của cô ấy mấp máy: “Một trăm năm mươi năm, đúng là trung thành thật, bởi thế, nể tình tấm lòng trung thành của ông, tôi tha cho ông một lần”.

“Nếu còn có lần sau, nếu ông còn dám bất kính với anh ấy thì đừng trách tôi lấy mạng của ông”.

Hestia đảo mắt nhìn ông Henry, đôi mắt sắc lẻm của ấy lạnh lùng vô cùng.

Ông Henry run rẩy, sợ đến nỗi vội vàng quỳ sụp xuống mặt đất: “Tôi không dám, không dám nữa, xin cô tha tội”.

Chung sống với nhau mười mấy năm, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy sát khí đáng sợ như thế toát ra từ người cô Hestia, khiến cho da đầu ông ta tê dại, trong lòng cảm thấy hết sức sợ hãi.

“Tôi nhắc nhở ông một câu, anh ấy đủ sức để tiêu diệt cả gia tộc Smith, mà điều anh ấy quan tâm nhất chính là người thân của mình”, Hestia lạnh lùng liếc nhìn ông Henry: “Hy vọng ông đừng làm chuyện ngu xuẩn, xúc phạm thần uy”.

“Cái, cái gì?!”, ông Henry cảm thấy như sét đánh bên tai, ông ta trố mắt: “Khiến cho gia tộc Smith bị diệt vong, sao, sao lại có thể như thế”.

Ba đời nhà ông ta đều là quản gia tâm phúc của gia tộc Smith, không có ai hiểu rõ hơn ông ta, gia tộc hùng mạnh có lịch sử hơn ba trăm năm này có nền tảng vững chắc đến mức nào, tài sản dồi dào đến đâu, thậm chí còn nuôi một nhánh quân đội vũ trang tư nhân, sức chiến đấu có thể so với một nước Châu Phi nhỏ.

“Thế, rốt cuộc người ấy có thân phận ra sao?”

Ánh mắt Hestia trôi dần về quá khứ: “Anh ấy là Quỷ Vương…”

“Quỷ Vương, Quỷ Vương nào?”

Ông Henry buột miệng hỏi trong vô thức, nhưng rồi lập tức biến sắc ngay, ông ta hít sâu một hơi khí lạnh:

“Là Quỷ Vương một tay tiêu diệt Thánh điện, tung hoành khắp thế giới ngầm ở phương Tây? Sở Diêm Vương ư!”

Ba năm trước, bè quỷ yêu ma làm loạn ở thế giới ngầm phương Tây, Thánh điện đã đứng vững gót chân hơn hai trăm năm, địa vị thâm căn cố đế, sở hữu trăm ngàn ma quân, quấy đảo sự bình yên của cả phương Tây, đến quân chính quy còn không thể không né tránh, cúi đầu nhận thua.

Vào lúc đó, một nhân vật nghịch thiên có danh hiệu là Quỷ Vương đã xuất hiện trên đời, chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, anh đã tiêu diệt hết hơn ba trăm tổ chức ở thế giới ngầm. Cuối cùng chỉ dựa vào sức của một mình mình, đánh bại bảy vị vương của Thánh điện, chém đầu ‘Satan’ - Ma Vương mạnh nhất ở phương Tây, lấy máu tươi rửa sạch cả thế giới ngầm phương Tây.

Đến tận bây giờ, danh tiếng Quỷ Vương vẫn còn vang dội ở phương Tây, trở thành thần sau một trận chiến!

Ông Henry nhớ lại trận chiến tranh sục sôi, núi thây biển xương chất đầy trong ‘Thánh điện’, nhớ đến sự xuất hiện của sát thần Sở Diêm Vương ấy, hình ảnh anh vung dao chém giết khắp bốn phương vẫn còn hiện rành rành ngay trước mắt, mồ hôi lạnh của ông ta túa ra nhễ nhại…

Cả thế giới ngầm phương Tây đều bị anh chém giết máu chảy thành sông, ai ai cũng nơm nớp lo sợ.

Đối với vị sát tinh này, một gia tộc Smith bé nhỏ có là cái thá gì đâu?

Hestia đảo mắt nhìn ông ta, cô ấy hờ hững nói tiếp: “Bởi thế, sau này phải tỏ thái độ tôn trọng khi gặp anh ấy”.

“Tôi đã hiểu, đã hiểu rồi”, ông Henry gật đầu liên tục, gương mặt vẫn còn đong đầy vẻ sợ hãi, không dám kiêu ngạo hung hăng như ban nãy nữa.

“Cậu, cậu ấy đúng là truyền kỳ!”

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Hestia, Sở Phàm dẫn Đan Đan và Tiểu Hổ chơi đùa thỏa thích cả buổi chiều, cho đến khi trời sụp tối, bọn họ mới dọn dẹp hành lý đi về nhà.

Chào tạm biệt Hestia, rời khỏi thung lũng Vui Vẻ, hôm nay hai đứa bé chơi rất vui.

Còn Vân Mộc Thanh vẫn luôn bực dọc như thể có tâm sự, cô cố ý tránh né Sở Phàm, chỉ còn thiếu mỗi nước viết dòng chữ ‘tôi không vui’ lên trên trán mình.

“Bố ơi, hồi chiều bố gần gũi với chị Hestia quá, lại còn cười cười nói nói nên mẹ mới ghen đó”, bây giờ Đan Đan đang nằm trong lòng Sở Phàm, cô bé ôm công chú Bạch Tuyết mà Hestia tặng, trông giống hệt như bà cụ non, cô bé làm ra vẻ người lớn:

“Sau này bố phải làm mẹ vui, giữ khoảng cách với chị Hestia, chứ bằng không Đan Đan cũng sẽ giận bố đó, hừ”.

Sở Phàm thấy hơi buồn cười, anh nhéo gò má cô bé rồi nói: “Con là cái đồ không có lương tâm, đừng quên ban nãy con nhận quà của chị Hestia, gọi người ta thân thiết lắm đấy, bây giờ đảo mắt cái là phản bội người ta rồi?”

“Nhưng mà, nhưng dù gì chị Hestia cũng là người ngoài, Đan Đan vẫn thương mẹ hơn, hì hì”, cô bé nở nụ cười kỳ quái, gương mặt hết sức đắc ý.

Vân Mộc Thanh cũng mím môi cười, tâm trạng phiền muộn vơi đi hơn nửa: “Đi thôi, về nhà!”

“Về nhà thôi!”

Sở Phàm ôm con gái lên cao, cô bé luôn miệng cười nói vui vẻ, ánh trăng trong trẻo soi rọi xuống nhân gian, kéo chiếc bóng của ba người ra thật dài, mỗi lúc một gần…

“Bố ơi, sao chị Hestia lại gọi bố là ‘Quỷ Vương’ thế”.

“À, đây là một câu chuyện rất dài rất dài, để khi nào có cơ hội thì bố sẽ kể cho con nghe”, Sở Phàm ôm con gái vào lòng, ánh mắt anh trôi về quá khứ, bóng dáng của hai người, một già một trẻ ở Tây Dã hồi ba năm trước dần dần xuất hiện.



“Nhóc con, nhiệm vụ lần này không giống với bình thường, Thánh điện đã xưng bá thế giới ngầm phương Tây hơn hai trăm năm rồi, địa vị thâm căn cố đế, trăm ngàn ma binh vô cùng hùng mạnh, kẻ cầm đầu bọn chúng là Satan, tài năng thâm sâu không dò được, nghe nói đã lên đến ‘cấp Thần’, cậu có đánh được không?”

“Nếu như hắn là Satan thì tôi là Diêm Vương Quỷ Vương. Đều là ác quỷ, thế thì so thử xem ai ác hơn ai”.

“Ha ha, giỏi lắm, không hổ danh là binh lính mà Tần Thiên Hạo tôi bồi dưỡng ra! Đợi đến ngày cậu khải hoàn trở về, tôi sẽ đích thân bày tiệc mừng, không say không về!”

“Được!”

Thiếu niên mặc quân trang đứng thẳng lưng, bước đi giữa ánh chiều tà, để ngọn gió gắt phả vào mặt, thẳng tiến về trước không lùi…

Ba tháng sau, một người đàn ông tự xưng Quỷ Vương làm chấn động cả thế giới ngầm phương Tây, giết Ma quân, đánh bại Satan, san bằng Thánh điện bằng sức của một mình mình, lấy máu tươi rửa cả thế giới ngầm phương Tây…

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi thôi, anh đã trở thành Quỷ Vương trong câu chuyện thần thoại, nhưng rồi lại bốc hơi khỏi nhân gian một cách ly kỳ, bặt vô âm tín, chỉ để loại một đoạn lịch sử kinh hồn bạt vía ở phương Tây và truyền kỳ chấn động khắp bốn phương!

Cùng lúc đó, trên dải đất Trung Nguyên ở Đông Hoa, ‘Quân thần của Long Hồn’ Tây Dã xuất hiện, đeo ba ngôi sao trên vai, bước lên đến đỉnh cao danh vọng, làm rạng danh cả triệu binh lính trong quân đội, trở thành thần thoại!

Anh tên là… Sở Phàm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK