Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 245: Học phí

"Chú ba à, đại thọ tám mươi của bố là chuyện lớn, chú cũng sẽ nể mặt đúng không?", Chu Dũng gẩy điếu thuốc trong tay, tủm tỉm nhìn gương mặt sa sầm của Chu Long.

Cao Sương cũng bưng chung trà lên, nói với nụ cười nhàn nhạt: “Phải đấy, mấy năm không gặp, trong lòng ai cũng nhớ chú ba cả, chú cũng đừng khiến mọi người thất vọng”.

Cuộc họp gia đình quan trọng như vậy mà thiếu đi Chu Long - người luôn bị xem như gã hề trong gia đình - thì sẽ kém thú vị đi bao nhiêu.

Gương mặt Chu Long đã tái đi vì giận dữ, đôi mày nhíu chặt nhưng vẫn im lặng không nói gì. Lưu Minh Hà cũng lảng tránh nhìn đi nơi khác, trong lòng căng thẳng.

Chu Dĩnh đang định từ chối lời mời của bác cả nhưng rồi nghĩ lại, cô dù sao cũng là con cháu, không có quyền lên tiếng, vì vậy chỉ đành ngoan ngoãn cúi đầu.

"Được, chúng tôi sẽ đến”, bỗng nhiên Sở Phàm lên tiếng, trong giọng nói tràn đầy sự bình thản và tự tin.

Anh quan sát biểu cảm trên gương mặt gia đình Chu Dũng bằng đôi mắt khẽ khép, lập tức nhìn thấu ý đồ của họ.

Họ cho rằng gia đình bố nuôi anh không quyền không thế, có thể mặc sức chèn ép để mua vui.

Nhưng đó là trước kia...

Bây giờ anh đã trở lại, tất nhiên sẽ làm chỗ dựa cho bố nuôi, thay ông lấy lại thể diện.

Nhà họ Chu không có quý tử, nhưng lại có tướng quân!

"Lời của cậu có thể đại diện cho Chu Long sao?", Chu Dũng nghe mà sáng mắt, nụ cười cũng mang theo vài phần nghiền ngẫm.

Chu Long nhìn sang Sở Phàm với vẻ phức tạp, thấy anh gật đầu thì biết trong lòng anh đã có quyết định, bèn dụi tắt điếu thuốc trong tay: “Đi!"

"Ha ha ha, thế mới phải chứ, người nhà thì phải đoàn tụ cùng nhau mới đúng”, Chu Dũng nở một nụ cười dối trá giả tạo.

Chu Long chỉ cảm thấy ông ta đáng ghét vô cùng, nói với vẻ bất bình: “Anh xong chưa? Xong rồi thì mời đi cho, nhà chúng tôi bần hàn, không đủ cơm cho quý vị”.

Lời đuổi khách trắng trợn này khiến sắc mặt Chu Dũng trở nên vừa khó chịu vừa ngượng ngập.

Cao Sương lại nhíu mày, vắt chéo hai chân, không hề nhúc nhích: “Vội làm chi hả chú ba? Việc chính xong rồi, bây giờ chúng ta nói chút việc riêng”.

Việc riêng?

Gia đình Chu Long sửng sốt.

Cao Sương trỏ vào Lưu Minh Hà rồi giở giọng bất mãn: “Em ba à, học phí năm nay của Tiểu Bình đã hơn hai tháng rồi mà chưa trả đấy, em chớ có quên”.

"Học phí? Học phí gì?", Chu Long nhíu mày.

Lưu Minh Hà nghe vậy thì vội nhìn sang nơi khác.

Bốn năm trước, Chu Bình trúng tuyển vào một trong ba trường đại học tư của Hoa Hải, không chỉ học phí mà phí sinh hoạt cũng cao.

Khi ấy Chu Dũng vừa từ chức, điều kiện sống không tốt lắm. Lưu Minh Hà lại là người hiền lành, nhịn ăn nhịn mặc lấy ra hơn năm mươi nghìn tệ để giúp đỡ.

Cao Sương không những nhận tiền một cách thoải mái mà từ đó về sau, cứ mỗi học kỳ đều vòi tiền Lưu Minh Hà. Ban đầu là năm mươi nghìn, có khi còn nhiều hơn nữa với lý do "Chu Bình là con trai duy nhất của họ Chu, cô chú phải giúp nó, đừng để nó chịu khổ".

Lưu Minh Hà là người mạnh miệng mềm lòng, cứ niệm tình cảm gia đình nên hằng năm đều chuyển tiền mà không cho Chu Long hay, thậm chí còn bán đi không ít trang sức của bản thân.

Năm nay Chu Bình tốt nghiệp đại học, Lưu Minh Hà cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cho rằng mọi chuyện rốt cuộc cũng chấm dứt. Bà không cần yêu cầu Chu Bình phải cảm tạ ân đức, nhưng không ngờ người nhà họ lại đến vòi tiền!

Thật sự là không bình thường chút nào...

"Chị à, không phải năm nay Tiểu Bình tốt nghiệp rồi ư, học phí này....”, Lưu Minh Hà cố nén cơn tức giận, nhẹ nhàng hỏi.

"Tốt nghiệp? Tốt nghiệp thì xong à?", Cao Sương nghe vậy thì dựng mày lên, vung tay chỉ trỏ: “Đi làm không cần tiền à? Tìm bạn gái không cần tiền à? Điện nước bảo hiểm, mua nhà mua xe, kết hôn sinh con không cần tiền à?"

"Em ba à, em nhìn Tiểu Bình lớn lên. Nó là đứa con trai duy nhất, là thằng đàn ông duy nhất của họ Chu! Sao em nỡ độc ác, nỡ vô tình như vậy? Có mấy chục nghìn thôi mà cũng không cho nó, em làm chị thất vọng quá”.

Sở Phàm thở phù ra một hơi, Chu Long giận tím mặt.

Hai ông bà nuôi Sở Phàm và Chu Dĩnh từ bé đến lớn mà không để các con phải bận tâm về bất kỳ một miếng cơm manh áo nào, vậy mà bây giờ lại bắt họ phải nuôi sống con người khác là đạo lý gì?

"Đúng vậy, sau này Tiểu Bình thành đạt rồi thì sao lại quên cô chú được? Cứ yên tâm chờ hưởng phúc đi”, Chu Dũng cũng cau mày bất bình trước sự "thiển cận" của gia đình Chu Long.

Ông ta ngoắc tay, khoác vai Chu Bình đầy đắc ý: “Để tôi nói cho chú nghe một tin tốt, hôm qua Chu Bình nó xin việc ở tập đoàn Vân thị, một trong bốn xí nghiệp đi đầu của Giang Lăng, đã được nhận vào làm quản lý cấp bốn”.

"Về sau thăng quan tiến chức nhanh chóng, vinh hoa phú quý đều trong tầm tay...”

Chu Dũng toét miệng cười, vung tay lên: “Tôi còn hỏi thăm, biết được tập đoàn này mấy hôm trước vừa thay máu. Tổng giám đốc vừa lên là một cô gái xinh đẹp tên Vân Mộc Thanh. Đây ắt hẳn là một cuộc cải cách mạnh mẽ để tuyển chọn nhân tài. Lấy năng lực và tài hoa của con tôi, nó chắc chắn sẽ trở thành cánh tay phải đắc lực của Tổng giám đốc Vân, một lúc thăng ba cấp cũng không thành vấn đề!"

"Cô chú cũng nên lấy một trăm nghìn mua quà biếu để nó đi thăm hỏi tổng giám đốc một phen...”

"Phải chuẩn bị một bộ vest nữa, tốt nhất là hàng thủ công từ Ý, vậy mới có thể làm nổi bật khí chất của con tôi”, Cao Sương hất hàm kiêu ngạo, nhìn Chu Bình đầy trìu mến.

"Nghe nói cô tổng giám đốc ấy còn độc thân? Lấy khí chất của con tôi, chắc chắn sẽ khiến cô ta mê mệt, đến lúc ấy cả tập đoàn Vân thị đều nằm trong tay chúng ta không phải sao?"

Cả nhà Chu Long nghe đến đây thì sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía Sở Phàm như đang hỏi: Vợ con thành tổng giám đốc tập đoàn rồi à?

Đan Đan cũng chớp mắt thủ thỉ: “Bố ơi, hình như đang nói mẹ...”

"Con nít không cần quan tâm chuyện người lớn, ăn táo đi”, Sở Phàm đã hiểu ra tất cả, nhẹ nhàng đáp lại.

"Dạ”, bàn tay bụ bẫm của cô bé cầm lấy quả táo căng mọng, đôi mắt cong thành hai vầng trăng.

Lưu Minh Hà cũng thoát khỏi cơn khiếp sợ, nhìn Cao Sương với vẻ phức tạp: “Anh chị cả à, theo điều kiện anh chị đưa ra hôm nay thì còn thiếu một trăm nghìn tệ đúng không?"

"Hơn nữa, dù có chuẩn bị quà cáp thì chưa chắc Mộc Thanh sẽ nhận. Em thấy cứ để Tiểu Bình từng bước đi lên cũng tốt mà...”

"Cô im ngay cho tôi!", Cao Sương tức giận quát ầm lên: “Cô hoang đường vừa thôi, tôi không cần tiền thì cô không cho à?"

"Tôi có thể không nhận, nhưng cô không thể không đưa!"

"Chính xác, hơn nữa cô gọi Mộc Thanh là thế nào? Thân quen với người ta lắm à? Cô tự nhìn lại xem thân phận mình thế nào, có tư cách gì? Đồ nhà quê không biết gì mà còn đòi mở mồm nói đạo lý”, Chu Dũng ra vẻ chê bai: “Cô có tư cách gì mà bình phẩm con tôi?"

Chu Bình cũng hỉnh mũi hừ lạnh, kiêu ngạo vô cùng.

Đến đây thì Chu Long không nhịn được nữa, phẫn nộ gầm lên: “Cút! Các người cút khỏi đây cho tôi! Tôi nói cho mà biết, một đồng tiền cũng đừng hòng!"

"Tất cả tiền của tôi đều để lại cho cháu nội tôi, các người đừng hòng lấy một đồng một cắc nào!", Chu Long trợn tròn mắt, chỉ vào Đan Đan đang ngây thơ không biết gì.



Soạt.

Lần này đến lượt cả nhà Chu Dũng ngẩn ra.

"Cái gì? Chú ba... chú... chú thà để dành tiền cho thứ con hoang không biết từ đâu ra này còn hơn cho tôi? Nó là cái thá gì chứ? Thứ thấp kém còn không vào được gia phả họ Chu ta lại quan trọng hơn cháu ruột chú ư?"

Chu Bình nổi giận đùng đùng bật dậy, mở miệng mắng to.

Trong chớp mắt, nét mặt cả nhà Chu Long đều trầm xuống, nhưng họ còn chưa kịp lên tiếng, đôi mắt lạnh lùng của Sở Phàm đã co lại, tay vung lên.

Một tách trà bay vút ra nện thẳng vào mặt Chu Bình.

Ào!

Nước trà nóng hổi tung tóe khắp nơi khiến lớp da nhanh chóng phồng rộp lên.

"Á!!!"

Theo sau là tiếng hét thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK