Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 103: Dĩnh, anh trai đến rồi
 
             Chu Dĩnh bị bọn họ làm khó, trở thành công cụ mặc cho người ta đùa giỡn, cô ta uất ức và đáng thương rụt đầu như một con đà điểu, chỉ hận không thể chôn đầu vào trong đất.   

             Đường Ngân thấy hết tất cả mọi chuyện, nhưng bà ta lại rất hài lòng với cách làm của mấy con cháu nhà họ Tôn, trong mắt bà ta, đây chính là “dạy dỗ” Chu Dĩnh, để cô ta hiểu tôn ti trật tự sau khi bước vào nhà họ Tôn, đừng không biết trời cao đất rộng, tuỳ ý làm bậy.   

             “Đúng vậy, Chu Dĩnh, gọi điện thoại cho anh trai Sở Phàm kia của cô hỏi thử đi”, Đường Ngân tỏ vẻ châm chọc, hứng thú nở nụ cười:   

             “Tuy anh trai gì đó kia của cô làm lính to mười năm mà không có chút công lao nào, cũng chẳng có chức vị. Nhưng nói không chừng, nói không chừng thật sự tích góp được cho cô một khoản tiền lớn, bỏ ra ba trăm triệu mua bộ Nữ Thần Ánh Trăng kia cho cô đấy”.   

             “Thế giới này luôn rất thần kỳ mà”.   

             Đám người nhà họ Tôn đều cười to, tiếng cười vô cùng vui vẻ.   

             Cuối cùng Chu Dĩnh cũng không chịu được sự sỉ nhục này nữa, cô ta đứng phắt dậy, sắc mặt u ám nói: “Tôi ăn no rồi, mọi người ăn ngon miệng”.   

             Chu Dĩnh mặt xám mày tro rời đi, mấy cô gái của nhà họ Tôn cảm thấy không thú vị, trợn mắt xem thường, phất tay tiếp tục chơi điện thoại.   

             “Hừ, thứ gì đâu, thật sự cho rằng gả vào nhà họ Tôn chúng ta là đã từ gà rừng biến thành phượng hoàng rồi à, gà rừng sẽ mãi mãi là gà rừng thôi”, Đường Ngân liếc nhìn bóng lưng Chu Dĩnh một cái, lắc lắc ly vang đỏ, cười lạnh nói:   

             “Không nhìn xem mình là cái thá gì, còn hy vọng xa vời muốn được mua một bộ váy cưới mới, kết hôn làm ra vẻ mà thôi, mặc xong chẳng phải cũng vứt đi sao? Tôi thuê cho nó một bộ còn làm mình làm mẩy với tôi, may cho nó là người làm mẹ như tôi lòng dạ bao dung, lười chấp nhặt với nó”.   

             Một cô gái mặt trứng gà cười khúc khích: “Dì Đường, có lẽ người ta còn nghĩ nhà họ Tôn chúng ta phải mua một bộ “Nữ Thần Ánh Trăng” cho người ta đấy”.   

             Đường Ngân cười khẽ, châm chọc nói: “Dì cũng muốn mua cho nó lắm, nhưng nó có tư cách mặc không”.   

             “Dì đã sớm tìm thầy bói cho nó rồi, nó có mạng nghèo khó cả đời, không thể hưởng phúc, dì làm thế cũng vì tốt cho nó thôi”.   

             Mấy phụ nữ của nhà họ Tôn ở xung quanh cười rộ lên, cực kỳ hoà thuận vui vẻ…   

             Ken két…   

             Đúng lúc này, cửa phòng bao đột nhiên mở ra.   

             Một nhóm người mặc đồ vest vây quanh một anh chàng phương Tây đẹp trai tóc vàng mắt xanh, khí phách phi thường bưng một bó hoa lớn và hộp quà đắt tiền bước vào trong hội trường, lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.   

             “Các người là?”, Đường Ngân vô thức đứng lên.   

             “Cho hỏi ai là cô Chu Dĩnh?”, anh chàng phương Tây quét mắt nhìn một vòng, mang theo khí thế không giận tự uy, nếu không phải người ngồi lâu trên địa vị cao hoàn toàn không thể có khí chất như vậy được.   

             Mấy người nhà họ Tôn tỏ vẻ nghi ngờ, đều đưa mắt nhìn về phía Chu Dĩnh mới đi toilet về.   

             “Là… Là tôi”, Chu Dĩnh bước tới, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ hỏi.   

             “Thưa cô Chu Dĩnh, rất hân hạnh có thể tham gia lễ cưới của cô, ở đây, tôi đại diện tất cả nhân viên của tập đoàn bày tỏ lời chúc phúc chân thành tha thiết nhất với cô, chúc cô tân hôn vui vẻ”.   

             Anh chàng phương Tây đẹp trai cười nho nhã, thân sĩ khom người cúi đầu hôn nhẹ một cái lên tay Chu Dĩnh.   

             “Cảm ơn, cảm ơn các anh”, đầu óc Chu Dĩnh hơi trống rỗng, cô ta ngơ ngác nhìn những người trước mặt, hơi mơ hồ.   

             Hình như cô ta đâu có quen biết gì với anh chàng phương Tây đẹp trai này đâu nhỉ.   

             “Mạo muội hỏi một câu, các anh là?”   

             Anh chàng phương Tây cười tươi nói: “Tôi tên Ryan, tổng giám đốc ở Đông Hoa của tập đoàn VL, hôm nay được anh Sở Phàm nhờ vả, đặc biệt lấy áo cưới “Nữ Thần Ánh Trăng” của tập đoàn chúng tôi làm quà cưới cho cô”.   

             “Quý cô, vô cùng cảm ơn sự tin tưởng của cô, đây là vinh hạnh của tập đoàn VL chúng tôi”.   

             Ầm…   

             Cả hiện trường lập tức trở nên xôn xao như vừa ném vào một quả bom.   

             Tổng giám đốc tập đoàn VL?   

             Nữ Thần Ánh Trăng!   

             “Trời à, bộ Nữ Thần Ánh Trăng khiến cả Giang Lăng phải khiếp sợ tối qua lại ở đây ư?!”   

             “Vậy mà lại mua cho Chu Dĩnh!”   

             “Sở Phàm kia thật sự mua Nữ Thần Ánh Trăng rồi ư?!”   

             Đường Ngân và mấy cô của nhà họ Tôn đều đứng lên, trợn mắt há mồm, sắc mặt vô cùng khiếp sợ khó coi, khó chịu như vừa nuốt sống một cân ruồi bọ vậy.   

             Những lời mấy người bọn họ châm chọc Chu Dĩnh và Sở Phàm khi nãy, bây giờ đều trở thành những cái tát vang dội đánh mạnh lên mặt bọn họ, kêu lên chát chát.   

             Tôn Minh Hưng và người nhà họ Tôn ở xung quanh đều hoá đá như tượng điêu khắc, ai cũng ngây người.   

             Dù Chu Dĩnh là nữ chính cũng không khỏi lùi về sau mấy bước, suýt nữa bị niềm vui to lớn này làm cho ngất xỉu.   

             Cô ta trợn tròn mắt, vẫn không thể tin hít sâu một hơi: “Nữ… Nữ Thần Ánh Trăng, cho tôi ư? Đây… Đây là sự thật sao? Có phải các anh đang lừa tôi không thế”.   

             Ryan không trả lời, chỉ tao nhã búng tay một cái.   

             Soạt!   

             Phía sau lập tức có người mở hộp quà thuỷ tinh tinh xảo kia ra, một bộ áo cưới sáng rực và tao nhã như ánh trăng xuất hiện, ánh sao chớp loé, cực kỳ hấp dẫn, ánh sáng nháy mắt bao phủ tất cả mọi người.   

             “Đây thật sự là Nữ Thần Ánh Trăng đấy!”   

             Vô số người ngạc nhiên, hoan hô, kích động, vẻ mặt khác nhau.   

             Chỉ có Chu Dĩnh không nhịn được cảm xúc trong lòng nữa, cô ta che môi, giọng nói run rẩy, nước mắt bắt đầu tuôn rơi:   

             “Anh…”   

             Khi mọi người châm chọc cô ta, lấy cô ta ra làm trò đùa, xem thường thậm chí là giẫm lên lòng tự trọng của cô ta.   

             Chỉ có Sở Phàm, cũng chỉ có Sở Phàm.   

             Chàng trai từ nhỏ đã quơ gậy trúc bảo vệ mình ở sau lưng này vẫn đứng ra như trước đây, tặng cô ta một món quà vô cùng to lớn, cũng đã lấy lại lòng tự trọng cho cô ta!   

             Thì ra anh vẫn còn thương mình, vẫn bảo vệ mình, cưng chiều mình như thế.   

             Cho dù bây giờ mình đi sai đường, cho dù mình đối xử không tốt với anh, cho dù bây giờ mình không còn gọi anh một tiếng “anh” nữa.   

             Thì anh vẫn luôn là người anh trai yêu thương mình kia…   

             “Anh!”   

             Trong đám người, Chu Dĩnh lau nước mắt chạy ra ngoài, không thể khống chế được nước mắt không ngừng tuôn rơi.   

             “Dĩnh Dĩnh…”, Tôn Minh Hưng sửng sốt muốn đuổi theo, nhưng Nữ Thần Ánh Trăng khiến mọi người chấn động chen lấn nhau, anh ta hoàn toàn không thể tìm thấy lối ra, chỉ có thể vô lực vung tay.   

             Bên ngoài khách sạn, Chu Dĩnh tay run rẩy lấy điện thoại ra, không nhịn được nước mắt liên tục rơi xuống, cô ta đỏ mắt gọi cho số điện thoại mười mấy năm nay chưa từng liên lạc kia.   

             Đầu bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói vừa hấp dẫn vừa dịu dàng: “Nhận được quà chưa? Có thích không”.   

             “Anh…”   

             Cuối cùng Chu Dĩnh cũng không nhịn được tâm trạng đã sụp đổ, nghẹn ngào khóc to, nước mắt tuôn rơi làm nhoè đi lớp trang điểm:   

             “Hu hu, anh, em sai rồi, xin lỗi, thật xin lỗi. Mấy năm nay em bị lợi ích che mờ hai mắt, em trở nên cay nghiệt, trở nên lòng dạ hẹp hòi, đều là lỗi của em, em không nên đối xử với anh như thế, không nên cười nhạo anh, gài bẫy anh cùng với Minh Hưng, tất cả chuyện này đều là lỗi của em”.   

             “Từ nhỏ đến lớn, anh luôn là người hiểu em nhất, bảo vệ em nhất, em nên hiểu ra sớm hơn, em nên hiểu ra sớm hơn. Hu hu, anh, anh có thể tha thứ cho em không?”   

             Đầu bên kia điện thoại trở nên im lặng, Chu Dĩnh nhỏ giọng nức nở, vừa căng thẳng vừa vô cùng uất ức.   

             Một lúc lâu sau đó, Sở Phàm cười cưng chiều: “Con bé ngốc, từ nhỏ đến lớn, anh có từng trách em bao giờ chưa”.   

             Chu Dĩnh lập tức đổi khóc thành cười, hốc mắt ươn ướt, nhưng lại cười rất tươi.   

             Lúc này, vách tường vô hình giữa hai anh em cuối cùng cũng sụp đổ, xoá tan hiềm khích lúc trước.   

             “Anh, ngài mai trên lễ cưới của em, em hy vọng anh có thể đến, anh nhất định phải đến đấy”, Chu Dĩnh lau nước mắt, kích động mà chờ mong nói:   

             “Em muốn anh tự mình choàng khăn cưới lên cho em, nhìn em gái anh nở mày nở mặt, hạnh phúc gả ra ngoài!”   

             Sở Phàm ở đầu bên kia điện thoại cười to đáp: “Được!”   

             Chu Dĩnh cúp máy, vui đến bật khóc, không thể kiềm chế được cảm xúc.   

             Mà cùng lúc đó, trong biệt thự Hải Đường Uyển, La Cường mặc quân phục thẳng thớm, nét mặt nghiêm túc, đi đứng trang nghiêm, tay cầm một bộ quân trang dày nặng đầy ắp vinh dự, đưa tới trước mặt Sở Phàm.   

             “Báo cáo Long thủ, quân phục tướng quân của anh đã đến rồi đây!”   

             Bàn tay Sở Phàm hơi run rẩy chạm vào người bạn cũ ở bên anh trong mười năm mưa gió, Nam chinh Bắc chiến kia, cảm thấy như máu trong người cũng sôi sục theo.   

             “Bạn cũ, đã lâu không gặp”.   

             Sở Phàm nhỏ giọng thì thầm, sau đó soạt một tiếng khoác áo lên người.   

             Đỉnh đầu có quốc huy, vai áo ba sao, lưng đeo kiếm Thanh Phong, áo khoác dài màu xanh đậm phất phơ trong gió, trước ngực là các hàng huy chương công trạng dày đặc không thể đếm hết, phát ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời chiếu rọi!   

             Anh đứng thẳng người tiến về phía trước, chỉ một bước này khiến cả đất trời như đảo điên.   

             Danh tướng truyền kỳ của Tây Dã, Quân thần Long Hồn, nhân tài kiệt xuất!   

             Sở Phàm đưa mắt nhìn về phía xa, trên khuôn mặt cương nghị anh tuấn mang theo sự dịu dàng và khí phách:   

             “Dĩnh, anh trai đến làm chỗ dựa cho em đây”.   

             Từ nay về sau, ai còn dám bất kính với em gái của Sở Phàm anh nữa?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK