Chương 260: Rút vốn
“Được, nếu đã như vậy, con hãy dốc hết sức giải quyết, cần giúp đỡ gì thì nhà họ Vân sẽ toàn lực phối hợp với con”.
Ánh mắt Vân Thường Thanh hung hang, nói.
Ban đầu, cụ ta hơi e dè với tên Sở Phàm có lai lịch không rõ ràng này, nhưng lúc này Vân Đạo đã điều tra rõ ràng bối cảnh quan hệ của anh, hoàn toàn xoá hết lo lắng của cụ ta với anh.
Bàn về quyền thế, giá trị của nhà họ Vân trên thị trường là năm tỷ, Vân Đạo lại còn là tướng quân nắm trong tay binh quyền, đủ đè bẹp Sở Phàm kiêu căng đó.
Bàn về võ đạo, họ có Cửu Thiên Tế chống lưng và Hiệp hội võ thuật làm hậu thuẫn thì càng không cần phải lo gì nữa.
Một người bình thường chỉ có thể ra oai trong chốc lát, nhưng nếu muốn đấu với những nhân vật quyền quý như họ thì còn lâu mới đủ tư cách.
“Các vị, hôm nay đã xảy ra vài chuyện không vui, hy vọng không ảnh hưởng đến hứng thú của mọi người”, Vân Thường Thanh tiếp tục nâng ly rượu lên, điệu bộ khoan thai kính rượu tiếp, tiệc rượu vẫn diễn ra bình thường, vẫn uống rượu, vẫn nhảy múa.
Cụ ta sẽ phái người chặt đầu cả nhà Sở Phàm xuống rồi ném ra đây, vừa hay có thể giết gà dọa khỉ, cho người khác biết nhà họ Vân của cụ ta lớn mạnh đến mức nào.
Từ chuyện này xem ra, Sở Phàm làm loạn một trận nhưng lại giúp nhà họ Vân nổi tiếng.
“Không biết tự lượng sức mình, một con kiến nhỏ bé thì làm sao lay động được gốc cây to?”, Vân Thường Thanh thầm cười cợt.
“Reng reng…”
Đúng lúc này, điện thoại của Vân Thường Thanh đột nhiên reo lên, cụ ta nhìn hiển thị trên màn hình, khoé miệng nhếch lên nụ cười khẩy: “Hội thương mại Tứ Hải, điện thoại của Mã Minh Nguyên, chắc gọi để chúc mừng Đạo Nhi nhận tổ quy tông đây mà, cú điện thoại này của ông ta cũng đúng lúc đấy”.
Vừa hay có thể để cụ ta khoe khoang một lần, gặt hái lòng tin của mọi người.
Quả nhiên, quan khách bốn phía và đám con cháu nhà họ Vân đều quay sang nịnh hót.
“Cụ Vân đúng là uy nghiêm vang tiếng bốn phương, ngay cả ông trùm như Mã Minh Nguyên mà còn phải đích thân gọi đến chúc mừng, đúng là đáng để chúng tôi kính nể”
“Ha ha, hội thương mại Tứ Hải vốn dĩ có hợp tác với tập đoàn nhà họ Vân chúng tôi, hôm nay anh Đạo được nhậm chức Tướng quân, nhận tổ quy tông, ông ta dám không dám chúc mừng được sao?”
“Hừ, đúng là thiếu lịch sự, không biết trên dưới, chuyện lớn như vậy mà không tự tới đây? Gọi điện thoại là sao chứ, trong vòng mười phút, bảo ông ta đến đây kính rượu ông nội đền tội đi”.
Đám con cháu nhà họ Vân kiêu căng phách lối, không coi ai ra gì.
Vân Thường Thanh cũng đắc ý không ít, cười khà khà bắt máy: “Hội trưởng Mã, có chuyện gì không, tôi đây…”
“Cụ Vân, tôi đại diện cho hội thương mại Tứ Hải rút lại nguồn vốn đầu tư một tỷ với tập đoàn nhà họ Vân, nói trước với ông một tiếng”, Mã Minh Nguyên ở đầu dây bên kia thẳng thừng ngắt lời, ngữ điệu bình tĩnh nói: “Hợp đồng và quy trình chính quy sẽ được đưa tới nhà họ Vân trong vòng nửa tiếng nữa, mới ông nhận lấy và kiểm tra”.
Gương mặt già nua của Vân Thường Thanh trở nên khó coi.
Con cháu nhà họ Vân và quan khách xung quanh cũng ngơ ngác, há hốc mồm.
Mã Minh Nguyên không phải gọi chúc mừng mà là đến giải quyết tận gốc, đào hố cho nhà họ Vân, ngay lúc quan trọng này là rút đầu tư, khác gì tát vào mặt nhà họ Vân?
Sắc mặt Vân Đạo cũng bắt đầu khó coi, loé lên nét hung tàn.
Đây không phải ba đồng năm đồng mà là một tỷ tiền thật giá thật, rút khoản đầu tư này đi thì nhất định tập đoàn nhà họ Vân cũng bị tổn thương gân cốt.
Vân Thường Thanh kìm nén ngọn lửa giận, nghiêm giọng nói: “Hội trưởng Mã, ông có ý gì? Xem nhà họ Vân chúng tôi là dễ bắt nạt, muốn đầu tư thì đầu tư mà không muốn thì rút tiền lại sao?”
“Nếu ông đã không nể tình ông già tôi đây thì được thôi, chúng ta sẽ làm việc theo hợp đồng, tiền bồi thường hợp đồng gấp mười lần ông phải trả sạch trong vòng ba ngày”.
Mã Minh Nguyên chỉ cười nhẹ: “Cụ Vân, cụ xem lại hợp đồng rõ ràng đi rồi nói, người hợp tác với hội thương mại Tứ Hải chúng tôi là Tổng giám đốc Vân Mộc Thanh, không phải tập đoàn nhà họ Vân các người, từ trước đến giờ số tiền chúng tôi đầu tư cũng chỉ là đầu tư cho Tổng giám đốc Vân mà thôi”.
“Bây giờ cô ấy đã nghỉ việc rồi, hợp đồng hết hiệu lực, ông không có bất kì lí do nào để đòi tiền bồi thường hợp đồng với tôi hết”.
Vân Thường Thanh lập tức giở hợp đồng ra xem, mặt mày cụ ta đột nhiên trắng bệch…
Tuần trước, Vân Mộc Thanh giở thủ đoạn để ký hợp đồng một tỷ này, chuyện này cụ ta biết rõ.
Cũng vì vậy mà cụ ta mới nhẫn nhịn để Vân Mộc Thanh đá Vân Gia Khôi đã ngồi ghế tổng giám đốc suốt ba mươi năm đi để lên thay thế.
Nhưng cụ ta không hề ngờ tới, một con người đê tiện nhỏ bé mà lại đào một cái hố to như thế cho mình, muốn hại chết bọn họ!
“Nhân tiện cũng nhắc ông một câu, đây chỉ mới là bắt đầu thôi, mời cụ Vân chuẩn bị cho tốt việc nhà họ Vân sắp sụp đổ”.
Bốp!
Vân Thường Thanh thẳng thừng đập vỡ điện thoại, tức giận mắng: “Đồ chó chết, hèn hạ, đúng là tiểu nhân đắc ý!”
Mọi người có mặt ở đó bỗng cảm thấy ớn lạnh, nhưng cũng chỉ có thể an ủi: “Ông nội, đừng lo, một tỷ thôi mà, chúng ta vẫn chống đỡ được”.
“Đúng vậy, Mã Minh Nguyên rút đầu tư thì chỉ có thể nói là ông ta bị mù, sau này đợi chúng ta phát triển nhanh như diều gặp gió thì ông ta ắt sẽ quay lại cầu xin chúng ta”.
Vân Hinh Nhi còn đắc ý hơn nữa: “Nhà họ Vân chúng ta sự nghiệp lớn mạnh, đừng nói là rút đầu tư một tỷ cỏn con, cho dù có rút thêm một tỷ nữa thì chúng ta cũng chống đỡ được!”
Reng reng…
Chị ta chưa dứt lời, chuông điện thoại lại reo, lần này gọi thẳng cho cựu giám đốc Vân Gia Khôi.
“Tôi là người phụ trách của Bảo Chi Lâm, từ hôm nay trở đi, chúng tôi rút đi đầu tư một tỷ với bên ông, thông báo này…”
Vân Thường Thanh tái mặt, cả đám con cháu nhà họ Vân nhìn Vân Hinh Nhi với ánh mắt chết chóc.
Vân Hinh Nhi cũng bị doạ sợ cho ngớ người, chị ta run rẩy: “Không, không phải chứ, từ khi nào mà lời nói của cháu lại linh nghiệm vậy, đừng nói là còn người muốn rút đầu tư nữa…”
Lời chưa dứt, chuông điện thoại giống như bị ai hối mà liên tiếp vang lên.
“Tôi là chủ nhà đương nhiệm của nhà họ Đường, Đường Phùng, từ hôm nay trở đi, chúng tôi rút đầu tư một tỷ với bên ông…”
“Từ hôm nay trở đi, tập đoàn Phàm Vân chúng tôi rút vốn đầu tư một tỷ rưỡi với tập đoàn Vân thị…”
Con cháu nhà họ Vân không nhịn được nữa, hận không thể xông lên xé nát cái miệng quạ của Vân Hinh Nhi.
Vân Hinh Nhi cũng sững sờ, ngã xuống đất run rẩy không dám nói gì.
Vân Thường Thanh cứ như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch, tay chân lạnh ngắt.
Quan khách xung quanh cũng xì xào bàn tán, thảo luận không ngừng.
Tập đoàn nhà họ Vẫn có thể chống chọi rút đi một tỷ, hai tỷ, nhưng liên tục rút đi hơn bốn tỷ rồi, đây không còn là vấn đề ảnh hưởng gân cốt nữa mà là muốn lấy mạng bọn họ!
Có thể nói, con thuyền lớn tập đoàn nhà họ Vân này đã có thêm trăm ngàn lỗ thủng, chỉ cần một ngọn cỏ nhỏ cũng đủ lật thuyền họ, muôn đời muôn kiếp không trở mình được!
“Reng reng!”
Lúc này lại vang lên tiếng chuông điện thoại, nhưng trong tai con cháu, người nhà nhà họ Vân thì không khác gì chuông bùa gọi chết!
Cánh tay Vân Thường Thanh run rẩy theo, đôi môi run lập cập, điện thoại reo hết ba phút mới dám lấy dũng cảm mà bắt máy:
“Cụ Vân, tôi là Phương Chấn Khang”.
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về một phía, xôn xao cả lên.
Nhà họ Phương ở Giang Bắc, ông cụ Phương một tay che trời đích thân gọi điện đến.
“Cụ Phương, cụ đừng nói gì hết, đầu tư của nhà họ Phương là nhiều nhất với tập đoàn chúng tôi, cả hai tỷ, nếu bên cụ muốn rút đầu tư, nhà họ Vân chúng tôi xem như xong đời…”
Lúc này mặt Vân Thường Thanh nhăn nhó phức tạp, cụ ta đưa ra một quyết định cực kì khó khăn, gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói:
“Chỉ cần cụ giúp tôi một lần, chỉ cần nhà họ Vân chúng tôi có thể vượt qua lần này, nhà họ Vân chúng tôi xin nhận cụ Phương làm chủ, trở thành gia tộc lệ thuộc vào nhà họ Phương, từ nay về sau, con cháu nhà họ Vân sẽ làm nô bộc cho nhà họ Phương từ đời này sang đời khác, để mặc cho cụ Phương sai bảo!”