Chương 17: Cậu có phục không
Sở Phàm giơ tay vả hai bạt tai, người phụ nữ lẳng lơ ấy bị đánh đến nỗi rách da toác thịt, ngã xuống mặt đất một cách nhếch nhác.
Đám côn đồ xung quanh đều sững sờ, cái thằng này không sợ chết à? Ngông cuồng thế!
Còn Sở Phàm lại khẽ nhíu mày tỏ vẻ chán ghét, anh dùng khăn ướt lau sạch vết máu dính trên ngón tay của mình, dường như máu này dơ lắm vậy.
“Hạng người đê tiện ắt sẽ được ông trời thu nhận, tặng câu này cho cô cũng hợp lắm”.
Sắc mặt Mã Hải sa sầm, cú tát của Sở Phàm không những đánh người phụ nữ lăng ấy ngã nhào mà còn khiêu khích lòng tự trọng của hắn, cùng với quyền uy của hội thương mại Tứ Hải.
Người phụ nữ lẳng lơ lập tức bò dậy, cô ta ôm cánh tay Mã Hải, vừa gào khóc thảm thiết vừa kể khổ: “Hu hu, anh Hải, anh có nhìn thấy không, cái thằng khốn nạn này hung hăng quá, ngông cuồng quá, không những anh ta dám đánh em mà còn dám đánh em trước mặt anh nữa”.
“Đây nào có phải là đánh em, rõ ràng là vả mặt của anh và Hội trưởng Mã đấy”.
“Nó không hề coi hội thương mại Tứ Hải của chúng ta ra gì, đúng là cái đồ coi trời bằng vung!”
Người phụ nữ lẳng lơ thừa cơ đổ thêm dầu vào lửa, mấy chục tên lưu manh đằng sau lưng cũng bị cô ta khích đến mức sát khí nổi bừng bừng, chỉ mong có thể xông lên, chém cái thằng Sở Phàm khốn nạn dám khiêu khích bọn họ thành tám khúc.
“Được, được, được lắm!”
Sắc mặt Mã Hải lập tức sa sầm, đôi mắt xếch của hắn trở nên nham hiểm và độc ác, ba chữ được thốt ra liên tục ấy đều chứa đựng sự hung ác.
“Nhóc con, hôm nay cậu đã chọc giận tôi rồi đấy”.
“Vốn dĩ tôi chỉ muốn cậu dập đầu xin lỗi tôi, tự tát mình mười mấy cái là xong, nhưng hôm nay chúng ta đã kết thù với nhau rồi”.
“Cậu phải để lại một đôi chân, một đôi mắt ở nơi này, đây chính là cái giá cho việc khiêu khích hội thương mại Tứ Hải của chúng tôi”.
Giọng nói của Mã Hải vừa kiêu ngạo lại vừa bình tĩnh, nhưng lại toát ra vẻ ngông cuồng và tự cao tự đại.
Cứ như hắn chính là một vị vua cao cao tại thượng của thành phố Giang Lăng, sự sống chết của chúng sinh đều phải phụ thuộc vào ý muốn của hắn.
Sắc mặt Sở Phàm rất đỗi bình tĩnh, anh thản nhiên nhìn hắn, khóe môi cong lên: “Phế đi đôi chân tôi, đôi mắt của tôi? Chỉ bằng các người sao”.
“Cậu là cái thá gì”.
Mã Hải nổi trận lôi đình, hắn phất tay: “Xử nó!”
Mấy chục tên lưu manh ở đằng sau lưng hắn lập tức hùng hổ bao vây anh lại.
Người phụ nữ lẳng lơ vô cùng kích động, cô ta nhảy nhót vui mừng trên tai họa của người khác: “Đánh, đánh chết nó cho tôi, đánh chết cái thằng khốn này…”
Sở Phàm liếc nhìn đám binh tôm tướng tép, anh lười chẳng muốn quan tâm đến chúng nó mà cầm điện thoại ra, bấm một cuộc, mở loa ngoài.
Giọng nói cung kính và đượm vẻ nịnh nọt của Mã Minh Nguyên vang lên ở đầu dây bên kia:
“Anh Sở, anh có gì dặn dò, cho dù tôi xuống núi đao lên chảo lửa cũng quyết không từ nan…”
Mã Minh Nguyên sợ hãi một vị thần có thủ đoạn ngút trời như Sở Phàm thấu tận xương cốt.
Nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc trong điện thoại, Mã Hải lập tức biến sắc, hắn vội vàng vẫy tay, ngăn cản đám lưu manh lại, bầu không khí ồn ào tột cùng lặng phắt như tờ, chìm vào trong sự im tĩnh chết chóc trong nháy mắt.
Không ngờ thằng nhóc này lại có thể gọi điện thoại cho chú của mình?
Mã Hải giật mình, ánh mắt hắn toát ra vẻ sợ hãi.
Rồi sau đó, Sở Phàm cũng không nói dài dòng nữa mà hỏi thẳng: “Mã Minh Nguyên, tôi đang đạp một người tên là Mã Hải, tự xưng là giám đốc hội thương mại Tứ Hải, có liên quan gì đến ông không”.
“Có thì tôi chỉ phế đi một chân, nếu không có thì phế cả hai chân của hắn”.
Mặc dù giọng nói của anh nhẹ bẫng thế nhưng lại đanh thép vô cùng.
Mã Minh Nguyên sợ đến nỗi run rẩy, điện thoại của ông ta rơi xuống mặt đất, rồi sau đó, ông ta mới dè dặt trả lời: “Anh, anh Sở, nó, nó là cháu của tôi…”
Sở Phàm không nói dài dòng nữa mà đột ngột lao vút lên, chỉ nhìn thấy một cái bóng đen lướt qua.
Rắc!
Một giây sau, anh dứt khoát đạp gãy chân phải của Mã Hải.
“Á…”
Tiếng xương vỡ răng rắc lọt vào tai, Mã Hải hét lên một tiếng đầy thê thảm như heo bị chọc tiết, lớn đến nỗi người điếc cũng nghe thấy được, khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều run lẩy bẩy.
Người phụ nữ lẳng lơ sững sờ, cô ta há hốc miệng mồm, hoàn toàn không ngờ rằng cái tên khốn nạn Sở Phàm lại hung hăng và ngang ngược như thế, không những dám tát mình mà còn dám phế đi một chân của Mã Hải!
Đó là cháu của Mã Minh Nguyên, hội trưởng hội thương mại Tứ Hải cơ mà.
“Anh Hải, anh sao rồi, đồ khốn nạn, mày dám đánh anh Hải à, mày chết là cái chắc rồi!”, người phụ nữ lẳng lơ ấy vội vàng đỡ Mã Hải dậy, cô ả hùng hổ mắng chửi Sở Phàm.
Mặc dù đã nghe thấy cuộc điện thoại của Sở Phàm, thế nhưng người phụ nữ có địa vị như cô ta vốn chẳng bao giờ có cơ hội tiếp xúc với Mã Minh Nguyên, làm sao có thể nhận ra giọng của ông ta được?
Mã Hải đau đến rút gân, hắn vừa căm phẫn lại vừa tức, bèn quát lớn: “Giết, giết chết nó cho tao!”
Cho dù thằng khốn này quen với chú của mình đi chăng nữa thì hắn cũng phải trả mối thù này cho bằng được, bực bội quá đi mất, uất ức quá đi mất.
Vào lúc này, điện thoại của Mã Hải nhanh chóng nhận được cuộc gọi, sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc, bắt máy với vẻ tủi thân vô cùng:
“Chú hai, cháu bị đánh rồi, cháu…”
“Nghiệt tử, đồ súc sinh, đồ khốn nạn!”
Trước kia Mã Minh Nguyên vẫn luôn yêu chiều cháu trai nhưng bây giờ lại chửi hắn té tát qua điện thoại, chỉ mong có thể tát chết cái tên không hiểu sự đời như Mã Hải: “Ranh con, chú cảnh cáo mày, mày phải xin lỗi anh Sở ngay, chứ bằng không đến chú cũng không cứu mày được đâu, có nghe không?”
Mã Hải bị mắng đến sững sờ, hắn vừa tủi thân vừa hậm hực: “Chú hai, rốt cuộc thằng này có lai lịch như thế nào, hội thương mại Tứ Hải của chúng ta đã xưng bá ở Giang Lăng trong nhiều năm nay, cần gì phải sợ nó…”
“Câm miệng đi! Cái thằng ngỗ nghịch này, mày có biết chỗ dựa của nhà họ Mã, ông lớn ở trên tỉnh ấy rớt đài thế nào không? Chỉ cần một câu nói của anh Sở thôi, ông ta từ vị trí lãnh đạo cao cao tại thượng rớt xuống thành tù nhân đấy, mày có hiểu không?!”
Mã Minh Nguyên hận sắt không thể rèn thành thép, ông ta rống lên: “Mau xin lỗi cho chú, chứ bằng không chẳng ai cứu được mày nữa đâu”.
“Cái, cái gì?!”
Đầu óc Mã Hải ong ong giống như bị năm tia sét đánh trúng, ông lớn có thế lực ngút trời trên tỉnh lại bị tống vào tù chỉ bằng một câu nói của anh ta à?
Cái, cái gì…
Thấy thái độ thản nhiên của Sở Phàm, Mã Hải bắt đầu run rẩy, điện thoại rơi cạch xuống đất, gương mặt hắn lập tức trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra nhễ nhại như gà nhúng nước…
Rốt cuộc mình đã đụng phải ông lớn bằng trời nào đây chứ!
Rõ ràng người phụ nữ lẳng lơ bên cạnh không hề để ý đến sự thay đổi của Mã Hải, cô ta vẫn dương dương tự đắc, vênh váo chỉ tay vào người Sở Phàm:
“Thằng kia, mày tới số rồi, Hội trưởng Mã đích thân gọi điện kia kìa, mày là cái thá gì hả? Mày có tư cách gì, có gia thế như thế nào để đấu với hội trưởng Mã?”
“Chỉ cần hội trưởng Mã nhúc nhích một ngón tay thôi thì già trẻ lớn bé trong nhà mày đều phải chết chung, mày hiểu không?!”
Sở Phàm chỉ bình tĩnh quay sang nhìn Mã Hải: “Ồ, Mã Minh Nguyên nói như thế nà?”
Ánh mắt bình tĩnh của anh khiến cho Mã Hải sợ đến nỗi suýt ngất xỉu, hắn vội vàng cúi gằm đầu xuống, rặn hai chữ qua kẽ răng: “Xin lỗi”.
Người phụ nữ lẳng lơ càng tỏ ra ngông cuồng, cô ta nói với vẻ tự cao tự đại: “Có nghe thấy chưa, xin lỗi!”
Bốp!
Mã Hải đột ngột giơ tay tát vào mặt của người phụ nữ ấy, hắn tức giận gào rống: “Đồ đê tiện, tôi kêu cô xin lỗi, mau xin lỗi anh Sở!”
Sau khi nói dứt lời, không đợi người phụ nữ lẳng lơ ấy tỏ vẻ ngạc nhiên, Mã Hải đã quỳ sụp xuống trước mặt Sở Phàm:
“Anh Sở, em có mắt không tròng, không nên đắc tội anh, cầu xin anh giơ tay đánh khẽ, tha cho em một con đường sống…”
Hắn dập đầu ba cái, dán sát người xuống đất, cơ thể run lẩy bẩy, ngoan ngoãn như một con chó.
“Anh, anh Hải, anh…”
Người phụ nữ lẳng lơ ấy há hốc miệng mồm, gương mặt cô ta toát ra vẻ ngạc nhiên.
Mấy chục tên lưu manh ở sau lưng cũng trố mắt, chúng há miệng to như có thể nhét vừa cả trái dừa.
Đường đường là giám đốc của hội thương mại Tứ Hải, cháu trai của Mã Minh Nguyên, thế mà bây giờ lại khom lưng uốn gối, quỳ trên mặt đất xin tha sao?
“Đồ khốn nạn, còn không dập đầu xin lỗi anh Sở!”
Mã Hải quát lên, khiến cho bọn chúng bừng tỉnh, chúng cũng không phải hạng ngu ngốc, có thể lăn lộn được trong ngành này thì tên nào tên nấy cũng rất khôn ranh, bây giờ chúng đã hiểu rõ ngay.
Chắc hẳn Sở Phàm là một ông lớn mà đến cả Mã Minh Nguyên cũng không phải đắc tội được, bọn chúng nào dám đụng đến anh!
Phịch phịch…
Người phụ nữ lẳng lơ và đám lưu manh đều quỳ xuống mặt đất, van nài xin tha: “Chúng em sai rồi, xin anh tha thứ…”
Sở Phàm nhìn đám người khom lưng uốn gối, hèn mọn như con sâu cái kiến trước mặt mình, trong lòng chẳng gợn lên một chút cảm xúc nào cả.
Mười năm chinh chiến, có danh Quân thần, dù thế lực lớn hơn nữa, thân phận có tôn quý đi chăng nữa thì anh đều đã từng đánh, từng giết.
Đám người này không hề khiến anh cảm thấy hứng thú một chút nào.
Sở Phàm chỉ bảo Mã Hải, anh hỏi: “Tôi phế một chân của cậu, cậu có phục hay không?”
“Phục, phục, em phục!”
Mã Hải liên tục dập đầu, chưa bao giờ hèn mọn như thế: “Anh Sở, em ỷ thế hiếp người, đổi trắng thay đen, chó dựa thế chủ, em đáng bị đánh lắm, đây là lỗi của em”.
“Anh Sở phế đi một chân của em, anh dạy dỗ đúng lắm, Mã Hải em tâm phục khẩu phục”.
Sở Phàm lại nhìn người phụ nữ lẳng lơ đang quỳ bên cạnh, anh cất tiếng hỏi: “Tôi tát cô vài cái, cô có phục hay không?”
“Phục, tôi phục!”
Người phụ nữ lẳng lơ sợ đến nỗi không dám thở mạnh, cô ta nói với gương mặt trắng bệch: “Tôi, tôi không nên lái xe lung tung, không nên ép người khác xin lỗi mình, càng không nên chó cậy thế chủ, đi tìm anh Sở hòng báo thù, anh dạy dỗ phải lắm”.
“Anh nói đúng, tôi, tôi là đồ đê tiện, đồ đê tiện!”
Sở Phàm đảo mắt nhìn cô ta rồi nói tiếp: “Nhưng tôi cảm thấy dạy dỗ cô còn nhẹ quá”.
Mã Hải lập tức nhào đến kéo cổ áo của cô ta, hắn tát liên tục mười mấy cái: “Đồ đê tiện, đồ đê tiện, đồ đê tiện!”
Bốp bốp bốp bốp…
Toác da chảy máu, máu thịt bê bết!