Chương 11: Ông ta sẽ phải kính anh như kính thần
Rượu và phụ nữ là hai chủ đề mãi mãi không thay đổi giữa đàn ông với nhau.
Cơn say tối nay khiến Sở Phàm và La Cường vừa nói vừa cười, nhìn lại năm tháng trước đây, nói mãi không hết chuyện.
Gặp được tri kỷ ngàn ly ít.
“Long… Long thủ, tôi kính anh thêm một ly, cạn!”, La Cường nghiêng ngả lảo đảo giơ ly rượu lên, tuy chân không đứng vững, nhưng khí thế vẫn còn đó.
Sở Phàm uống cạn một ly rượu rồi nói: “La Cường, sau này đừng gọi anh là Long thủ nữa”.
“Anh lớn hơn chú mấy tuổi, cứ gọi là anh Phàm đi”.
“Như thế thì…”, trong nháy mắt, La Cường tỉnh rượu hơn phân nửa, vừa mừng vừa sợ như đang nằm mơ vậy.
Cái này không chỉ là một cách xưng hô, còn chứng tỏ Sở Phàm đã coi cậu ta như người một nhà, đã tin tưởng cậu ta.
Nhìn khắp cả nước, có mấy người có thể xưng anh gọi em với Quân thần của Long Hồn chứ? La Cường chỉ là một thượng tá, dù là năng lực, quyền thế, bối cảnh đều cách Sở Phàm rất xa.
Đây chính là miếng bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, khiến cậu ta cảm thấy khó tin!
“Long thủ, đừng nói anh uống say rồi nên nói đùa nhé?”
Sở Phàm nhướng mày: “Chú không muốn gọi thì thôi”.
“Đừng đừng đừng, em sai rồi…”, La Cường lập tức nôn nóng, vội vàng nhận lỗi: “Em tự phạt một ly, Long… Không, anh Phàm, hì hì”.
“Đồ ngốc”.
Sở Phàm tức giận giơ chân đá cậu ta một cước, sống trên đời này, tri kỷ khó tìm.
Hơn nữa với loại người có cấp bậc như anh, đỉnh cao không khỏi lạnh lẽo, còn cô đơn lẻ loi.
La Cường uống tiếp mấy ly rượu, chần chừ một lát như có tâm sự, sau đó cậu ta cắn răng nói: “Anh Phàm, nếu anh đã coi em như người nhà, vậy em cũng nói thẳng luôn, không nói ra thì không thoải mái”.
Sở Phàm gật đầu: “Nói đi”.
La Cường mượn hơi rượu nói: “Không nên giữ lại Mã Minh Nguyên của hội thương mại Tứ Hải kia”.
“Em biết anh Phàm muốn kéo ông ta về phe mình. Nhưng người này sống hai mặt, thủ đoạn độc ác, giữ lại chính là một tai hoạ, chẳng khác nào thả hổ về rừng”.
“Hổ? Chỉ là một con mèo bệnh mà thôi”.
Sở Phàm phất tay, hờ hững đáp, giọng nói tràn đầy kiêu ngạo và tự tin: “Hơn nữa chú cứ yên tâm, bắt đầu từ hôm nay, ông ta sẽ phải kính anh như kính thần thôi”.
La Cường trầm ngâm gật đầu.
Loại người nham hiểm như Mã Minh Nguyên trước giờ thay đổi thất thường, có thù tất báo, sao có thể dễ dàng phục tùng được? Giữ lại mạng cho ông ta giống hệt như thả hổ về rừng, cậu ta cảm thấy lần này Sở Phàm hơi lơ là.
Sở Phàm cười khẽ nhìn cậu ta: “Trông chú không tán thành lắm nhỉ?”
“Được thôi, vậy chúng ta sẽ đánh cược, anh cá trong vòng nửa tiếng, Mã Minh Nguyên nhất định sẽ gọi điện thoại tới đây bày tỏ lòng trung thành với anh”.
La Cường hơi bất đắc dĩ: “Anh Phàm, có phải quá qua quýt rồi không…”
“Mã Minh Nguyên vừa mới tự chặt một cánh tay, bây giờ còn đang nằm dưỡng thương trong bệnh viện, sao còn có tâm trạng…”
Reng reng reng…
Còn chưa dứt lời, điện thoại của Sở Phàm đột nhiên reo lên, sau đó giọng nói của Mã Minh Nguyên truyền đến:
“Anh Sở, tôi đang trên đường chuẩn bị tự mình đến nhà họ Chu trả lại giấy tờ nhà đất, dập đầu xin lỗi ông Chu Long…”
La Cường trực tiếp trợn tròn mắt, chuyện này… thật sự quá kỳ lạ!
Sở Phàm đảo mắt nhìn cậu ta một cái, hờ hững hỏi: “Không đợi tay ông lành rồi hẳn đi à?”
“Chuyện anh Sở dặn dò tôi nào dám chậm trễ, dù có lên núi đao xuống biển lửa hay mất mạng tôi đây cũng không tiếc, một cánh tay chẳng đáng là gì cả!”, Mã Minh Nguyên hạ mình nịnh hót.
“Được, vậy ông đi đi, ông là một người thông minh. Bố nuôi của tôi chỉ muốn sống yên ổn, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, chắc ông cũng tự hiểu”.
“Hiểu, tôi đã hiểu, tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ chút tin tức nào về thân phận của anh Sở, tất cả chuyện này đều do tôi cắn rứt lương tâm, quyết tâm sửa chữa những sai lầm lúc trước!”
Sở Phàm trực tiếp cúp máy.
La Cường liên tục uống cạn ba ly rượu mạnh, kính nể giơ ngón tay cái:
“Anh Phàm, phục rồi, em thật sự phục rồi!”
Thủ đoạn của Long thủ, mình chỉ có thể ngửa mặt trông lên thôi!
…
Thôn Hạnh Hoa, trấn Đông Dương.
Bây giờ đã là mười một giờ đêm, nhưng trong nhà họ Chu vẫn rất đông đúc, cực kỳ náo nhiệt.
“Anh Chu à, tôi đã nói từ lâu rồi, thằng nhóc Tiểu Phàm này mặt mũi sáng sủa, tương lai chắc chắn là người thành công, anh xem có đúng không!”
“Một chiếc xe đã hơn hai mươi triệu, cậu ta phải giàu có đến mức nào chứ, ông Chu, nhà các anh phất lên rồi cũng đừng quên mấy thân thích chúng tôi nhé”.
“Ôi chao, từ nhỏ thằng nhóc nhà chúng tôi đã thân thiết với Tiểu Phàm, lúc trước nếu nó nhập ngũ cùng Tiểu Phàm thì nào chỉ là một nhân viên văn phòng như hôm nay chứ, thật là hối hận quá”.
“Anh Chu, có thời gian kêu Tiểu Phàm nhà anh qua giúp đỡ Đại Phi nhà chúng tôi với, dù sao chúng ta cũng quen biết mười mấy năm mà…”
“Nào nào, tôi rót rượu cho chú, nhìn cái gì, còn không mau cuốn thuốc cho chú Chu của con, không có mắt nhìn!”
Chu Long bị đám thân thích vây lại ở giữa chen lấn trước sau, vừa có người rót rượu vừa có người châm thuốc, thật sự còn thoải mái hơn cả địa chủ nữa.
Nghe thấy lời khen ngợi của những người này, Chu Long ra vẻ khiêm tốn xua tay, nhưng lại cười đến mức răng hàm sau cũng sắp lộ ra ngoài, khiến Lưu Minh Hà ở bên cạnh liên tục tức giận trợn mắt: Ông già này đắc ý đến mức chỉ thiếu chưa gắn một đôi cánh bay lên trời nữa thôi.
Nở mày nở mặt, hôm nay thật sự là nở mày nở mặt mà!
Thằng nhóc xấu xa Sở Phàm này tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, vừa ra tay đã kêu một chiếc xe hai mươi triệu đến, trực tiếp phóng khoáng rời đi, vả thẳng lên mặt mấy người thượng đội hạ đạp kia!
Lúc này mấy thân thích xem thường cười nhạo Sở Phàm đều thay đổi một trăm tám mươi độ, làm đủ cách lấy lòng Chu Long, hy vọng Chu Long có thể khen bọn họ mấy câu ở trước mặt Sở Phàm, dìu dắt bọn họ một phen.
Cũng để bọn họ nếm thử cảm giác vinh hoa phú quý.
Có người vui cũng có người buồn.
Chu Dĩnh Dĩnh ở một bên vô cùng bực bội, khuôn mặt cực kỳ u ám.
Hôm nay vốn là tiệc đính hôn của cô ta, cô ta mới là nữ chính, mới là đối tượng để mọi người hâm mộ ghen tị.
Nhưng Sở Phàm vừa đến đã phá hoại tất cả mọi thứ, cướp đi sự nổi bật của cô ta, khiến sự giàu sang cô ta vẫn luôn kiêu ngạo chợt trở nên yếu ớt vô lực, ngây thơ buồn cười!
Chỉ một buổi tối ngắn ngủi, trong tai cô ta đã bị rót đầy những lời khen ngợi Sở Phàm, khiến cô ta như muốn phát điên, các thân thích khen Sở Phàm một lần, cô ta lại ghen tị và oán hận Sở Phàm thêm một chút!
Nhưng cô ta có cách gì chứ…
Tiền mua một chiếc xe của người ta đã đủ mua lại cả công ty của Tôn Minh Hưng rồi, cái cô ta gọi là gia sản ở trước mặt người ta thật sự vừa nhỏ bé vừa buồn cười.
“Tên khốn kiếp này, rõ ràng giàu có như vậy lại mang cái dáng vẻ nghèo rớt mồng tơi về nhà? Anh ta muốn làm gì, xem trò cười của mình hay cố ý muốn gây rối?”
“Đúng, chắc chắn là anh ta cố ý, anh ta không muốn thấy mình sống tốt hơn anh ta, tên khốn khiếp này”.
Chu Dĩnh càng nghĩ càng uất ức, chóp mũi cay cay đến mức suýt bật khóc.
Bạn bè thân thích dần giải tán, đúng lúc này, Tôn Minh Hưng đột nhiên kích động chạy vào từ bên ngoài: “Tin tốt, tin tốt đây, bố mẹ vợ, Dĩnh Dĩnh, thật sự là chuyện tốt vô cùng đấy”.
“Chuyện tốt gì? Tôn Minh Hưng, chẳng lẽ anh cũng mua cho em một chiếc xe hai mươi triệu à?”
Chu Dĩnh đang bực bội, khó chịu hỏi.
“Dĩnh Dĩnh, chuyện tốt của anh không chỉ là hai mươi triệu thôi đâu”.
Tôn Minh Hưng cực kỳ đắc ý, kiêu ngạo nói: “Đêm nay, trên tỉnh đột nhiên truyền ra một tin nóng, một ông lớn ở tỉnh bị tình nghi vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, bây giờ đang tiếp nhận điều tra trong tù, vị trí của ông ta bị bỏ trống, bác cả của anh thăng chức rồi!”
Chu Dĩnh tỏ vẻ ngạc nhiên, Chu Long cũng hơi sửng sốt: “Bác cả của con thay thế vị trí của ông lớn trên tỉnh kia à?”
Tuy bác cả của Tôn Minh Hưng cũng là một lãnh đạo, nhưng chỉ ở cấp huyện, sao có thể thăng lên ba cấp chỉ trong một đêm được.
“À, không, không phải… Là một lãnh đạo của bác cả con, nhưng bác cả con là cánh tay đắc lực của lãnh đạo kia, đương nhiên cũng thăng chức theo, bây giờ đã là lãnh đạo cấp phó thị trưởng rồi”.
“Ông lớn thứ ba có thực quyền ở thành phố Giang Lăng đấy!”
Tôn Minh Hưng vui vẻ nhìn ba người Chu Long, nói một câu đầy hàm ý: “Dĩnh Dĩnh, bố mẹ, phải biết rằng ở thành phố Giang Lăng có biết bao nhiêu người của cải hàng chục thậm chí là hàng trăm triệu, nhưng ông lớn đứng thứ ba chỉ có một, đó chính là bác cả của con”.
“Bác cả của nhà họ Tôn con!”
Tôn Minh Hưng ôm lấy vòng eo mềm mại của Chu Dĩnh, như muốn nói: Nhìn xem người đàn ông của em khiến em nở mày nở mặt bao nhiêu!
Chu Long bĩu môi không cho là đúng, còn Chu Dĩnh thì sáng mắt lên:
Đúng vậy, thời đại này so sánh với quyền thế, tiền bạc đã là gì chứ!
Thẩm Vạn Thiên giàu nứt đố đổ vách thời nhà Mãn không phải cuối cùng vẫn bị quyền lực ép phục tùng, ngoan ngoãn gia toàn bộ gia sản ra sao. So với quyền thế của nhà họ Tôn, của cải mấy chục triệu của Sở Phàm tính là gì chứ?
Huống hồ có quyền lực rồi, còn cần lo lắng chuyện tiền bạc sao?
Đương nhiên đám nhà giàu kia sẽ ngoan ngoãn đưa tiền đến rồi!
Sắc mặt Chu Dĩnh trở nên hồng hào, cũng tự tin hơn không ít, cô ta đột nhiên kích động nói: “Minh Hưng, bây giờ bác cả có chức vị cao, có phải có thể xử lý Mã Minh Nguyên của hội thương mại Tứ Hải, giành lại khế đất của chúng ta không”.
Phải biết rằng trong buổi tiệc lúc ban ngày, khi nghe thấy hội thương mại Tứ Hải chiếm đất của Chu Long, tên vô dụng Sở Phàm kia còn không dám nói một tiếng.
Nếu người đàn ông của cô ta xử lý được chuyện này, thì cô ta có thể hoàn toàn ngẩng cao đầu trước mặt Sở Phàm rồi, còn có thể đạp cho anh một cước, sỉ nhục một phen!
“Việc này…”
Mắt Tôn Minh Hưng đảo qua đảo lại: “Dĩnh Dĩnh, anh đã nói với bác cả rồi, ông ấy cũng đã cảnh cáo Mã Minh Nguyên và hội thương mại Tứ Hải, can thiệp chuyện khế đất của chúng ta, có lẽ chuyện này còn có cơ hội xoay chuyển, đừng nên sốt ruột”.
Tôn Minh Hưng hàm hồ lẩn tránh, thật ra chuyện hội thương mại Tứ Hải chiếm đất của nhà họ Chu, anh ta cũng chỉ buột miệng nói với bác cả một chút mà thôi.
Bác cả có xử lý không còn chưa biết. Dù bác cả xử lý, Mã Minh Nguyên của hội thương hội Tứ Hải có muốn nể mặt bác cả không còn chưa biết nữa…
Dù sao Mã Minh Nguyên đã tung hoành ở Giang Lăng hai mươi mấy năm, gia nghiệp to lớn, rất có thủ đoạn, ngay cả thị trưởng cũng phải nể mặt ba phần.
“Minh Hiên, hội thương mại Tứ Hải thật sự có thể trả lại khế đất cho chúng ta sao? Thật tốt quá”, Lưu Minh Hà có hơi kích động.
Bà ấy vẫn luôn lo lắng Sở Phàm sẽ làm chuyện ngốc nghếch, đến hội thương mại Tứ Hải báo thù cho Chu Long, nếu có thể giải quyết thì bà ấy cũng đỡ lo hơn.
Chu Long tỉ mỉ quan sát Tôn Minh Hưng một lúc, hừ lạnh nói: “Với bản lĩnh của cậu ta thì thôi đi, tôi không trông chờ nổi”.
“Với cái lá gan này của cậu ta, nhìn thấy Mã Minh Nguyên còn không sợ đến mức tè ra quần à? Còn muốn người ta xin lỗi, thật buồn cười”.
Chu Dĩnh bất mãn giậm chân: “Bố, sao bố lại nói Minh Hưng như thế”.
“Bố, bố xem thường con quá rồi!”
Tôn Minh Hưng đang hăng hái vui vẻ, nghe thấy lời châm chọc của Chu Long thì nổi giận, anh ta hùng hổ vỗ ngực, ra vẻ thiên hạ này ông đây là nhất:
“Hôm nay con nói bố nghe câu này, chẳng những con có thể khiến hội thương mại Tứ Hải trả lại khế đất cho con, còn muốn Mã Minh Nguyên kia lăn tới trước cửa nhà chúng ta tự mình dập đầu xin lỗi bố nữa! Bố có tin không?!”
Tôn Minh Hưng đỏ mặt gào thét, cực kỳ có khí thế:
“Mã Minh Nguyên là cái khỉ gì! Không phải chỉ là một tên lưu manh thôi sao, nhà họ Tôn của con có người là ông lớn thứ ba trong thành phố, sẽ sợ ông ta à? Thấy con, ông ta chỉ có thể quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, lễ phép dạ thưa thôi!”
Chu Dĩnh vô cùng sùng bái.
Ầm ầm ầm!
Đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cổng nhà họ Chu, sau đó một giọng nói trầm thấp hùng hậu vang lên:
“Xin hỏi, đây là nhà của Chu Long sao?”
“Mã Minh Nguyên của hội thương mại Tứ Hải đến để thăm hỏi!”
Mấy người trong nhà đều ngơ ngác…
Phịch…
Chân Tôn Minh Hưng lập tức nhũn ra, tê liệt ngã xuống đất, sắc mặt anh ta tái nhợt, giọng nói cũng run rẩy:
“Hội… hội thương mại Tứ… Tứ… Tứ Hải, Mã… Mã… Mã Minh… Nguyên…?”