Chương 58: Đỉnh cao không khỏi lạnh lẽo
Hestia hiểu, người đàn ông kéo mình ra từ trong đống đổ nát của Thánh điện, vị anh hùng hơn người san bằng cả thế giới ngầm phương Tây bằng năng lực của bản thân vốn không phải người cùng thế giới với mình.
Cô ấy cũng hiểu anh chỉ đối xử với mình như một người em gái mà thôi.
Nhưng khi cô ấy tận mắt nhìn thấy người đàn ông khiến mình nhớ nhung vô số đêm rốt cuộc cũng đã thành gia lập nghiệp, cả nhà đoàn tụ đứng trước mặt mình.
Trong lòng vẫn không nhịn được cảm giác chua xót và mất mát liên tục dâng lên như thuỷ triều…
“Chị gái thật xinh đẹp”.
Dường như nhìn ra tâm trạng của Hestia không được tốt, Đan Đan chớp đôi mắt to, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô ấy, cười ngọt ngào nói: “Chị có tóc vàng mắt xanh, trông thật giống công chúa Bạch Tuyết đấy ạ”.
Đan Đan tinh ranh làm cho Hestia phải bật cười, cô ấy xoa đầu cô bé, ngồi xổm xuống nói: “Vậy chị dẫn em đi xem công chúa Bạch Tuyết thật được không”.
“Thật sao ạ? Chị thật là tốt, Đan Đan thích chị”.
Trước giờ cô bé vẫn luôn khiến mọi người thấy vui vẻ, nói mấy câu đã khiến Hestia không ngừng cười, bắt đầu thấy thích đứa nhỏ này.
Sở Phàm cũng cười tươi, yên lặng nhìn cảnh ấm áp trước mặt.
Còn Vân Mộc Thanh thì cắn môi, ánh mắt hơi phức tạp…
Không biết vì sao, khi cô nhìn thấy Hestia ở bên Sở Phàm, trong lòng lại có cảm giác không thoải mái và mất tự nhiên khó tả.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Đan Đan cười đùa vui vẻ với cô ấy, càng khiến trong lòng cô thấy nặng nề hơn.
Như bọn họ mới là một nhà ba người, một gia đình vui vẻ hoà thuận, còn mình chỉ là người ngoài thôi vậy!
“Đan Đan, bố và chị nhiều năm không gặp, để bọn họ ôn chuyện đi”, Vân Mộc Thanh hít một hơi thật sâu, cũng cảm thấy mình nên bình tĩnh một chút, cô vẫy tay nói:
“Lại đây, mẹ dẫn con đi chơi”.
Đan Đan lưu luyến không rời làm nũng: “Nhưng chị nói muốn dẫn con đi xem công chúa Bạch Tuyết mà…”
Vân Mộc Thanh nhíu mày, vẫy tay lần nữa: “Tới đây”.
Lần này Đan Đan mới bĩu môi, không vui cúi đầu đi qua. Hestia cười, đồng ý sẽ tặng cho cô bé đồ chơi công chúa Bạch Tuyết xinh đẹp nhất, con bé mới chịu cười.
“Hai người trò chuyện đi, tôi dẫn Đan Đan qua bên kia tham quan”, Vân Mộc Thanh mỉm cười nói với Hestia, dẫn Đan Đan đi xa.
Dọc trên đường đi, trong lòng Vân Mộc Thanh luôn rất rối rắm và lộn xộn.
Cô cũng biết Sở Phàm là ân nhân cứu mạng của Hestia, bọn họ là bạn cũ, thậm chí thời gian bọn họ quen nhau còn lâu hơn cả mình.
Nhưng khi nhìn thấy Hestia ở cùng với Sở Phàm, trong lòng cô vẫn thấy là lạ, trống trải giống như thứ mình thích bị người khác cướp đi vậy…
Nhưng vấn đề là Sở Phàm cũng không phải là gì của cô cả, anh chỉ là “bố giả” của Đan Đan, “chồng giả” của mình thôi.
Anh nên có cuộc sống của riêng mình, bạn khác phái của anh, mình có quyền gì can thiệp chứ.
“Chẳng lẽ mình thật sự thích anh ấy rồi sao?”
Suy nghĩ này mới xuất hiện trong đầu đã khiến Vân Mộc Thanh giật mình, gò má không khỏi đỏ ửng, mặt nóng lên.
“Mẹ, mặt mẹ đỏ quá”, lúc này, Đan Đan ở bên cạnh chớp đôi mắt to, đột nhiên nói một câu: “Mẹ, có phải thấy chị Hestia ở cùng với bố nên mẹ ghen không?”
Vân Mộc Thanh lập tức trở nên luống cuống: “Ai, ai ghen chứ, trẻ con thì biết cái gì”.
“Rất có khả năng đó”, Tiểu Hổ đi sát theo sau nghiêm túc phân tích, giơ tay vuốt cằm: “Chị Hestia xinh đẹp như vậy, dáng người hoàn mỹ, còn giàu có nữa, quan trọng còn là một người phụ nữ phương Tây tóc vàng mắt xanh, không có người đàn ông nào có thể chống lại sức quyến rũ như thế được!”
“Bingo, chị Đan Đan, bây giờ em có đủ chứng cứ chứng minh chú ngoại tình rồi!”, Tiểu Hổ búng tay một cái như bị Conan nhập vào người, ánh mắt vô cùng kiên định.
“Hả, ngoại tình là gì vậy?”, Đan Đan ngơ ngác hỏi lại.
“…”
Mặt Vân Mộc Thanh đen lại, tức giận gõ đầu mỗi đứa một cái.
“Đi đi đi, trẻ con thì biết cái gì, đi qua một bên chơi”.
Đuổi hai đứa nhỏ vô tâm đi rồi, Vân Mộc Thanh vẫn không nhịn được suy nghĩ miên man, trong lòng rối ren.
Cô ngồi trên bãi cỏ, giơ tay chống cằm, thở dài khe khẽ một tiếng: “Sớm biết vậy còn không bằng để Đan Đan ở lại theo dõi hai người bọn họ, cũng coi như nội gián cho mình”.
Sau đó cô tức giận hừ lạnh một tiếng: “Con nhóc đó đúng là không tim không phổi, liên tục gọi ‘chị Hestia’ thân thiết ghê, mẹ ruột của nó còn không thân bằng nữa”.
“Không phải chỉ nhỏ hơn mình có mấy tuổi thôi ư, còn chị gái cái gì, đúng là…”
“Cả tên khốn Sở Phàm đó nữa, khi nãy nhìn Hestia tận hai mươi sáu lần, mình và Đan Đan cộng lại cũng chỉ có mười bảy lần thôi!”
Vân Mộc Thanh thở dài một tiếng đầy chua xót, vuốt khuôn mặt trắng mịn của mình, đột nhiên thấy hoảng sợ, lần đầu tiên xuất hiện cảm giác khủng hoảng:
Chẳng lẽ mình thật sự già rồi? Sức quyến rũ cũng giảm rồi?
…
Lúc này, trong phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất trong toà nhà làm việc của thung lũng Vui Vẻ.
Sở Phàm và Hestia ngồi trên sofa da thật của Ita được vận chuyển đến bằng đường hàng không, đưa mắt nhìn về xa xa, ngoài cửa sổ là nhà cao tầng trùng trùng điệp điệp, lớp lớp non xanh, gần như nhìn thấy hơn một nửa Giang Lăng.
Trong góc phòng làm việc, một ông lão mặc áo bành tô, mái tóc bạc được chải chuốt tỉ mỉ, ăn mặc giống quản gia của quý tộc phương Tây đang đứng thẳng ở đó.
Nhưng ánh mắt nhìn về phía Sở Phàm lại tràn đầy kiêu ngạo và khinh thường, trong lòng thầm có ý kiến.
Ông ta tên là Henry, là quản gia trong gia tộc của Hestia, phó tổng giám đốc cấp cao của tập đoàn thung lũng Vui Vẻ, là nhân vật “dưới một người trên vạn người”.
Bình thường những người có thể ngồi cùng ông ta đều là nhà giàu có giá trị con người mấy chục tỷ, mà bây giờ ông ta lại phải tới đây bưng trà rót nước cho thằng nhóc Sở Phàm mới hai mươi mấy tuổi?
Thật không biết cô chủ nghĩ gì nữa.
“Người xưa có câu ‘chỉ khi đứng nơi cao nhất ngắm nhìn mới thấy núi non vô cùng nhỏ bé’, đứng càng cao, tầm nhìn cũng được mở rộng”, Sở Phàm nhìn phong cảnh bên ngoài, cất tiếng nói: “Nơi này của cô gần như nhìn thấy hơn một nửa Giang Lăng, cả ngày tu thân dưỡng tính ở đây, cũng khó trách chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã sáng lập ra đế quốc thương mại thung lũng Vui Vẻ giá trị hai trăm tỷ đô la Mỹ”.
Ông Henry bên cạnh tỏ vẻ đắc ý, năng lực và thành tựu của cô Hestia, nhìn khắp cả phương Tây cũng có thể nói là nhân tài kiệt xuất, con cưng của trời đấy chứ.
Hestia lại liên tục xua tay, sùng bái nói: “Anh khen sai rồi, chúng tôi có đứng cao tới đâu, nhìn xa bao nhiêu, cũng chỉ là Giang Lăng lớn chừng một bàn tay này thôi”.
“Còn anh đã sớm là rồng thần bay lượn trên chín tầng mây, kiêu ngạo nhìn trời rồi, cả thế giới, đều nằm dưới chân anh”.
Sở Phàm nâng tách lên, cảm thán một tiếng: “Đỉnh cao không khỏi lạnh lẽo, vẫn là nhân gian có khói lửa, cũng có tình người hơn”.
“Cho nên anh mới cố ý lui về ở ẩn, kết hôn sinh con, sống cuộc sống yên bình sao?”
Hestia nhìn Sở Phàm với ánh mắt sâu xa, hơi mất mát nói: “Vả lại tôi cảm thấy vợ của anh hơi có ý kiến với tôi, cũng không thích tôi”.