Chương 119: Đổ vỏ?
Ông Phương nói chuyện cay nghiệt, vênh váo ta đây, vài ba câu đã hạ thấp Sở Phàm đến thậm tệ, không hề nể mặt. Ngay cả nữ phục vụ rót nước ở bên cạnh cũng tỏ vẻ khinh thường.
Sắc mặt hai vợ chồng Chu Long vô cùng khó coi, thầm thấy tức giận, , ông ta dựa vào cái gì mà xoi mói con trai của mình chứ?
Bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề và áp lực.
Nhưng Sở Phàm vẫn cười vô tư, trong mắt anh, cả nhà Phương Nhã cũng chỉ là đám khỉ nhảy lên nhảy xuống biểu diễn thôi, cần gì phải tức giận vì đám hề này chứ?
Nhưng vẫn hơi bất ngờ sờ cằm, nhìn vào kính thuỷ tinh trong quán, trong trí nhớ, có vẻ ông Phương là người đầu tiên nói mình có vẻ bề ngoài.
Chẳng lẽ mình thật sự trở nên đẹp trai rồi à?
Chu Dĩnh ở bên cạnh không thể nào nén giận được nữa, nổi trận lôi đình nói: “Sao lại không xứng với con gái ông được, anh trai tôi đường đường là đại tướng…”
“Khụ!”
Chu Dĩnh còn chưa nói xong chữ “tướng quân”, Chu Long ở đối diện đã ho khan một tiếng, liếc con gái mình một cái.
Theo pháp luật của nước Đông Hoa, sĩ quan trên trung tướng đều là vũ khí quan trọng của đất nước, phải tuyệt đối giữ bí mật thân phận của người đó, nếu để lộ chính là tội nặng.
Chu Dĩnh vội che miệng, nghĩ lại mà sợ, suýt chút gây ra hoạ lớn rồi.
“Tôi xuất thân quân nhân”, Sở Phàm vỗ tay Chu Dĩnh ý bảo không sao, hờ hững nói một câu.
“Quân nhân? Quân nhân trong nước chẳng phải cũng là lính à?”, ông Phương châm chọc một tiếng, ánh mắt càng lộ vẻ khinh thường hơn: “Một là không có nhân quyền, hai là không có tự do, ba là lương thấp, lấy cái gì nuôi gia đình?”
“Với tiền lương ba năm ngàn của các cậu, có thể mua được xe, mua được nhà, nuôi vợ con không?”, ông Phương sờ đồng hồ Rolex trên cổ tay, kiêu ngạo như đang cho Sở Phàm một ơn huệ lớn vậy.
“Đúng lúc tôi có quen biết đã lâu với một vài quan lớn trong quân đội, gọi điện thoại xem đổi vị trí giúp cậu, xuất ngũ đổi nghề đi, dù làm cục trưởng ở một thị trấn nhỏ cũng kiếm được nhiều tiền hơn tiền lương mười năm của cậu”.
Ông ta híp mắt đợi cả nhà Sở Phàm cảm động muốn rơi nước mắt, liên tục cảm ơn mình.
Nhưng…
Sở Phàm chỉ xoay ly nước, ánh mắt không hề di chuyển, hoàn toàn không thèm quan tâm đến ông Phương.
Ông Phương ngạc nhiên, sắc mặt trở nên khó coi, thằng nhóc này kiêu ngạo ghê nhỉ, thật không coi trưởng bối ra gì?
Lúc đang định dạy dỗ vãn bối này thêm một chút, Phương Nhã đang cúi đầu chơi điện thoại đột nhiên ho khan một tiếng, kéo góc áo ông Phương, tỏ vẻ hơi trách móc và lo lắng.
Ông Phương như nhớ ra điều gì đó, đành nuốt xuống cơn tức này, lạnh lùng hừ một tiếng không nói gì nữa.
“Minh Hà à, ông Phương nhà tôi thẳng thắng, bà đừng giận, ông ấy cũng chỉ suy nghĩ cho con cháu, chỉ bảo con cháu thôi”, thấy bầu không khí dần trở nên gượng gạo, bà Phương ho khan một tiếng làm dịu bầu không khí, nhưng giọng điệu vẫn kiêu ngạo như cũ.
Bà ta quan sát Sở Phàm từ trên xuống dưới, giống như đang nhận xét một món hàng gì đó vậy:
“Tuy điều kiện của con trai bà hơi tệ một chút, nhưng cũng may trẻ tuổi đẹp trai, cao to khoẻ mạnh, chịu được cực khổ, tôi cảm thấy không tệ”.
Lưu Minh Hà sáng mắt lên: “Vậy ý bà là chuyện hai đứa nhỏ có thể thành à?”
Chu Long cũng nhíu mày, rõ ràng cả nhà bọn họ không ưa người nông thôn như nhà mình, sao đột nhiên lại đổi ý rồi?
“Có thể thành thì có thể thành, nhưng có ba điều kiện!”
Bà Phương ngồi thẳng dậy, giơ ba ngón tay như hạ thánh chỉ nói:
“Đầu tiên, nhà họ Phương chúng tôi là gia đình có học thức, có tiền có thế, tổ tiên cũng từng có Trạng Nguyên, hoàn toàn không môn đăng hộ đối với nhà các người. Cho nên con trai của các người phải đến ở rể, sau này đứa nhỏ cũng mang họ Phương, ghi vào trong từ đường nhà tôi”.
Sắc mặt hai vợ chồng Chu Long lập tức thay đổi, ở rể? Điều này sao có thể chấp nhận được chứ.
“Thứ hai, nhà họ Phương chúng tôi là gia đình giàu có, lễ cưới phải làm lớn. Vả lại nhà, xe, sính lễ một triệu, nhà họ Chu các người không thể thiếu gì hết, nếu không sẽ rất có lỗi với con gái xuất sắc của tôi…”
Sắc mặt Chu Long xanh mét, đã đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi bất cứ lúc nào.
“Thứ ba, năm tháng sau, đợi đứa nhỏ trong bụng Nhã Nhã sinh ra, con trai các người phải ở nhà làm một người chồng có trách nhiệm, chăm sóc cho sinh hoạt ăn uống của hai mẹ con, đối xử với đứa nhỏ như con ruột của mình…”
Năm tháng? Đứa nhỏ?
Trong bụng Phương Nhã này còn có một đứa nhỏ ư?
Hai vợ chồng Chu Long lập tức chấn động, ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Sở Phàm cũng hơi sửng sốt, nhìn thoáng qua cái bụng hơi nhô lên của Phương Nhã, lúc này mới hiểu ra. Anh cười châm chọc, thì ra là có thai, chẳng trách bụng to như thế!
Mang thai con của người khác còn nghênh ngang đồng ý mẹ nuôi đến xem mắt với mình?
Thú vị đấy! Ánh mắt Sở Phàm trở nên lạnh lẽo.
Lưu Minh Hà hoàn toàn nổi giận rồi, bà ấy phẫn nộ đập bàn: “Cả nhà các người nghĩ mình là ai? Con gái mình bị người khác làm to bụng còn chạy tới xem mắt với chúng tôi? Các người có biết xấu hổ không vậy!”
“Hay lắm, các người định để anh trai tôi đến ‘đổ vỏ’ hả? Phì, ghê tởm, vô sỉ, thấp hèn!”, Chu Dĩnh nén giận cả buổi chiều, lúc này cũng không nhịn được nữa, cô ta chỉ vào cả nhà Phương Nhã giận dữ mắng:
“Cái sừng này ai thích thì lấy đi, nhà họ Chu chúng tôi không cần loại phụ nữ đê tiện như thế!”
Nghe vậy, cả nhà họ Phương cũng nổi trận lôi đình.
Ông Phương tức giận vỗ bàn, quát to: “Mang thai thì thế nào, lúc trẻ ai chưa từng kích động, chưa từng yêu mấy kẻ cặn bã chứ? Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà các người còn cổ hủ, phong kiến như vậy hả!”
“Ở phương Tây, nuôi con thay người khác chính là trào lưu, là trách nhiệm và sức quyến rũ của một người đàn ông, các người có hiểu không?”, ông ta nói chuyện vô cùng hùng hồn: “Đứa nhỏ có phải con ruột hay không quan trọng lắm à? Không hề quan trọng chút nào!”
Khi người ở xung quanh đều bị tam quan mới mẻ của ông Phương làm cho trợn mắt há mồm, bà Phương cũng chống eo mắng: “Đúng vậy, nếu không phải Nhã Nhã nhà chúng tôi đã phá thai ba lần, còn phá nữa sẽ nguy hiểm đến tính mạng, các người cho rằng nhà họ Chu các người sẽ gặp may, cưới được con gái xuất sắc của chúng tôi sao?”
“Cũng không nhìn xem mình là cái thá gì, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga”.
Wow, đã phá thai ba lần rồi cơ, đúng là thành thạo.
Người xung quanh bắt đầu bàn tán.
Phương Nhã là nữ chính cũng nổi giận đứng lên, cô ta chỉ vào Sở Phàm mắng: “Yêu một người phải chấp nhận tất cả của cô ấy, ngay cả đứa nhỏ trong bụng một người phụ nữ mà anh cũng không thể chấp nhận được thì anh có tư cách gì nói đến tình yêu?”
Cô ta vô cùng phẫn nộ hất cà phê lên mặt Sở Phàm, hiên ngang nói: “Đồ đàn ông cặn bã, súc sinh, không bằng cầm thú!”
Sở Phàm nhẹ nhàng nghiêng người, tránh né cà phê hất tới, cười nhạo một tiếng: “Đúng là cả nhà não tàn”.
Vợ chồng Chu Long cũng tức giận đến mức cứng họng, đối mặt với kẻ não tàn tam quan sụp đổ, không cùng một thế giới như vậy, bọn họ hoàn toàn không hề có tiếng nói chung.
“Con gái, chúng ta đi!”, bà Phương mắng Lưu Minh Hà: “Cả nhà thấp hèn, hôm nay xem như tôi nhận rõ bộ mặt thật của cả nhà các người”.
“Trên đời này có biết bao nhiêu đàn ông tốt, con gái của tôi xuất sắc như thế, xinh đẹp như thế, không biết có bao nhiêu người tranh nhau cưới nó đâu, các người nghĩ mình là cái thá gì chứ!”
Phương Nhã cũng kiêu căng ngẩng đầu, cả nhà hoàn toàn không quan tâm người xung quanh đang chỉ trỏ, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài cửa…
Nhưng đúng lúc này, một chiếc Maybach dừng lại bên ngoài câu lạc bộ Tử Kinh Hoa, sau đó, bảy tám người đàn ông có khí thế không tầm thường, mặc vest mang giày da vây quanh đỡ một ông lão gầy gò mặc sườn xám nam, chống gậy, vội vàng đi ra ngoài…
Mắt ông Phương lập tức sáng lên: “Ông Hàn!”