Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 184: Tính người

Buổi chiều là thời gian hoạt động tự do, các bố mẹ dẫn con đi leo núi, tắm suối nước nóng, chơi trò chơi ở khu vui chơi trong khu nghỉ ngơi, chơi đùa vô cùng vui vẻ.

Mấy đứa nhóc Đan Đan, Tiểu Hổ và Dương Đậu Đậu chơi quên trời quên đất trong khu vui chơi, chơi mệt rồi còn có bánh ngọt và trà sữa, thật sự chẳng khác nào thiên đường cả.

Hai vợ chồng Dương Cang Trình Mỹ Thi thấy con mình vui vẻ như vậy cũng rất cảm động, không biết nên cảm ơn Sở Phàm thế nào.

Những năm gần đây, tuy bọn họ vẫn luôn khuyên nhủ Dương Đậu Đậu bị tật trên người, nhưng sự tự ti trong đáy lòng sao có thể mất đi nhanh như vậy được? Chỉ khi cậu bé thật sự hoà nhập với những bạn đồng trang lứa, thật sự có được sự tán thành của bọn họ, Dương Đậu Đậu mới có thể bước ra khỏi bóng ma được.

Đúng như lời cậu bé nói, Đan Đan và Tiểu Hổ là hai người bạn đầu tiên của cậu bé, cậu bé đã bước bước đầu tiên ra xã hội và có tự tin hơn rồi.

Một buổi chiều nhanh chóng trôi qua, mặt trời xuống núi, đã gần đến hoàng hôn.

Mà lúc Sở Phàm dẫn Vân Mộc Thanh và Đan Đan xem nắng chiều trên đỉnh núi, trong đám người lại vang lên tiếng la hét.

Thì ra vì chuyện “gom tiền mua siêu xe”, cô giáo La bị Sở Phàm mắng một trận trước mặt mọi người, hoàn toàn mất hết hình tượng, cũng không biết là thật lòng ăn năn hay cảm thấy không còn mặt mũi đối mặt với các phụ huynh, cô ta đã trực tiếp báo bệnh rời khỏi, để lại một đống hỗn loạn.

Bây giờ người dẫn đoàn là hai giáo viên thực tập mới tốt nghiệp, không có kinh nghiệm cũng không có năng lực, hoàn toàn không biết kế hoạch tiếp theo của đợt cắm trại mùa đông, nên tiếp tục đi thế nào.

Chưa nói tới cái khác, chỉ điều kiện cơ bản nhất là ăn mặc ở đi lại của hơn ba mươi gia đình đều không thể giải quyết.

“Trời sắp tối rồi, nơi này không có thôn làng cũng không có quán xá gì, bỏ chúng tôi lại nơi hoang vu thế này mà được à?”

“Ai mà biết cái nơi quỷ quái này có sói, côn trùng hay hổ báo gì đó không, lỡ như gặp nguy hiểm thì phải làm sao?”

“Luôn miệng nói đảm bảo an toàn cho chúng tôi, các người đảm bảo cái gì, tôi không quan tâm, các người phải giải quyết cho chúng tôi!”

Mấy bố mẹ vô cùng lộn xộn và rối tung lên hết, hai giáo viên thực tập trẻ tuổi cũng chỉ có thể bị động ăn mắng, không thể làm được gì.

“Sao có thể như vậy được, cô giáo La kia thật quá đáng, nói đi là đi”, Vân Mộc Thanh tức giận nói.

Sở Phàm nhíu mày, trong lòng cũng thấy giận dữ, vốn cho rằng cô giáo La kia chỉ suy đồi đạo đức mà thôi, không ngờ còn không có trách nhiệm như thế, bỏ lại ba mươi mấy gia đình, mấy chục người trên núi, những đứa nhỏ này còn đều là học trò của cô ta đấy.

Người như thế có tư cách gì làm giáo viên?

Brừm brừm brừm…

Đúng lúc này, một chiếc Toyota SUV chạy đến, Tưởng Bình Quang đắc ý bước xuống từ trên xe trong ánh mắt chú ý của mọi người.

Gã ta ra vẻ như người lãnh đạo nói: “Mọi người đừng hoảng hốt, tôi đã liên lạc với ‘Biệt thự nghỉ dưỡng suối nước nóng Cửu Hoa’ rồi, sếp Thẩm chính miệng đồng ý với tôi, đã chuẩn bị phòng ở và tiệc rượu cho mọi người ở biệt thự, mọi người có thể tới đó bất cứ lúc nào”.

“Mấy ngày sau đó, mọi người cũng có thể ở lại ‘Biệt thự nghỉ dưỡng suối nước nóng Cửu Hoa’, trôi qua những ngày nghỉ tốt đẹp”.

Nghe thấy câu này, mấy phụ huynh lập tức sáng mắt lên, không ngừng hoan hô, cuối cùng bọn họ cũng có chỗ để ở rồi, ít nhất có thể đảm bảo an toàn.

Còn những người có hiểu biết thì kích động hỏi:

“Biệt thự nghỉ dưỡng suối nước nóng Cửu Hoa? Đó không phải địa bàn của ông chủ Thẩm Thiên sao, ông chủ Thẩm này là một nhân vật truyền kỳ, lúc trước chỉ là một ông chủ nhỏ không có tiếng tăm thôi, nhưng chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, ông ta gần như thôn tính tất cả khu nghỉ dưỡng của khu vực Cửu Hoa, giá trị tăng gấp mười mấy lần, bây giờ có thể nói là địa vị vô cùng cao”.

“Nghe nói còn có người của hội thương mại Tứ Hải giúp đỡ nữa, theo lời đồn, chỗ dựa vững chắc sau lưng Thẩm Thiên chính là ông trùm đang lên của Giang Lăng, tập đoàn Phàm Vân”.

“Xuýt, anh Sở một tay che trời trong lời đồn kia á? Chẳng trách, cũng chỉ anh ta có năng lực biến một người bình thường thành nhân vật lớn một phương thôi”.

“Anh Tưởng, không ngờ anh còn quen biết với nhân vật lớn như Thẩm Thiên đấy, anh thật có mặt mũi”.

“Đúng vậy, biệt thự suối nước nóng Cửu Hoa này là Thẩm Thiên dùng để tiếp khách quý, không ngờ anh lại có quan hệ rộng như thế, sau này đừng quên dẫn dắt chú em đây nhé”.

Không ít phụ huynh tỏ vẻ kích động vui mừng, đều chạy lên lấy lòng Tưởng Bình Quang.

Dưới đại thụ dễ hóng gió, nếu có thể nhờ Tưởng Bình Quang mà qua lại với Thẩm Thiên, thậm chí là anh Sở ở sau lưng kia, thì bọn họ thật sự đã bước lên một cầu thang thông thiên, tiền đồ vô lượng rồi.

Sở Phàm ở bên cạnh yên lặng nghe mấy phụ huynh bàn tán, cảm thấy rất thú vị.

Không biết nếu mấy người này phát hiện mình là “anh Sở” một tay che trời trong miệng bọn họ thì sẽ có vẻ mặt gì? Chắc chắn rất là đặc sắc.

“Không dám không dám”.

Tưởng Bình Quang cười tươi rói, vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý, hưởng thụ thời khắc nổi bật của mình.

Gã ta vẫy tay nói: “Phải đi hơn hai tiếng mới đến được biệt thự, trong xe còn có một ít rau xanh và thịt, mọi người chia nhau ăn cho đỡ đói trước đi.

Mấy phụ huynh càng cười tươi hơn, ở trên núi cả ngày, chút đồ ăn vặt bọn họ mang theo đã sớm hết sạch rồi, bây giờ vừa mệt vừa đói, cái này đúng thật là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mà.

Gần như tất cả các nhà đều đến nhận đồ ăn, nhưng khi hai người Sở Phàm và Dương Cang đến nhận, Tưởng Bình Quang lại châm chọc nói: “Thật ngại quá, đồ ăn của chúng tôi có hạn, chỉ có bao nhiêu đó thôi, các người cố nhịn trước đi”.

Dương Cang lập tức nổi giận: “Tưởng Bình Quang, anh có ý gì, anh là đang trả đũa à!”

“Đúng vậy, tôi là đang trả thù anh đấy”, Tưởng Bình Quang cười nói, thái độ vô cùng đắc ý: “Những đồ ăn này là tôi làm, tôi không muốn cho các người đấy thì sao?”

“Khi nãy lúc hai người mắng tôi không phải hùng hổ lắm sao, có giỏi thì tự mình giải quyết vấn đề ăn uống đi”.

Sở Phàm lạnh nhạt nói với Tưởng Bình Quang: “Chúng tôi vốn cũng không định ăn đồ anh bố thí, tôi ngại bẩn”.

Anh vỗ bả vai Dương Cang, ý bảo đi thôi.

Tưởng Bình Quang còn khinh thường mắng một câu: “Vịt chết còn mạnh miệng, sẽ có lúc các người đói bụng phải van xin tôi thôi”.

Gã ta hả hê nhìn Sở Phàm và Dương Cang, cảm thấy mình như trút được cơn tức, vô cùng thoải mái.

“Phi, cái thứ gì vậy, đám người này đúng là hai mặt, hoàn toàn quên mất khi nãy Tưởng Bình Quang ép bọn họ mua xe cho cô giáo là ai bênh vực lẽ phải, là ai lên tiếng cho bọn họ”.

Dương Cang siết chặt tay liếc nhìn mấy phụ huynh còn lại, những người đó cầm đồ ăn của Tưởng Bình Quang đều im lặng không lên tiếng như bị mù bị điếc hết rồi vậy, không một ai đứng ra nói chuyện cho mấy người Sở Phàm.



Vân Mộc Thanh cũng nhíu mày, tức giận nói: “Đúng vậy, đám người này lại còn niềm nở với Tưởng Bình Quang? Thật đúng là khiến người ta thất vọng, ghê tởm”.

Sở Phàm lại nghĩ rất thoáng, anh bình tĩnh nói: “Rất bình thường, tính người vốn chính là bắt nạt kẻ yếu, vong ơn bội nghĩa. Cho nên mãi mãi đừng bao giờ thử thách nó”.

Nếu mấy bố mẹ này thật sự có nghĩa khí, dám bênh vực lẽ phải thì sao có thể bị Tưởng Bình Quang chèn ép mãi, không ngừng bỏ tiền ra mua quà cho cô giáo được?

Tưởng Bình Quang là nô tài quỳ lạy quen rồi, mà bọn họ cũng ngầm thừa nhận cách này.

“Sở Phàm, tôi ủng hộ anh, dù ông đây có đói chết cũng sẽ không ăn một miếng nào của tên khốn kia!”, Dương Cang vỗ ngực, kiêu ngạo nói.

Mấy người lớn như Sở Phàm còn có thể nhịn được, nhưng mấy đứa nhỏ sao mà nhịn, Đan Đan mở to mắt nhìn đám người đang ăn ngon lành kia, thỉnh thoảng còn có mùi gà nướng, lạp xưởng bay đến, khiến bụng cô bé kêu lên ùng ục.

Lúc này, con gái Tưởng Ly Ly của Tưởng Bình Quang đắc ý hất cằm, khoe khoang quơ chân gà với Đan Đan, vẻ mặt vừa hưởng thụ vừa đắc ý.

Như đang nói: ‘Bố tôi giỏi không, chúng tôi có thịt ăn, còn cậu thì sao?’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK