Chương 405: Rút quân năm mươi cây số
"Cậu chính là vị Quân thần của Long Hồn mới nhậm chức đúng không?"
Ngô Trấn Quân đứng thẳng tắp, chắp hai tay sau lưng, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào Sở Phàm.
Bao phủ ở trên người ông ta là một loại khí thế uy nghiêm vô hình, khiến tướng sĩ xung quanh đều hơi run sợ.
"Con mắt nhìn người của Sở Trí Hậu không tệ, cậu rất gan dạ, lại có khí chất".
"Hơn ba trăm năm qua, cậu là người đầu tiên dám động đến người nhà họ Ngô của phủ Bình Tây Vương ở Tây Bắc".
Ngô Trấn Quân lạnh lùng nói, trong lời nói như giấu gai nhọn.
Trước tiên ông ta gọi thẳng tên Sở Trí Hậu để chứng tỏ địa vị của mình cao, là Bình Tây Vương ngồi ngang hàng với Vương gia Sở.
Sau đó lại nhắc tới chuyện nhà họ Ngô có lịch sử ba trăm năm mục đích là tiếp tục cảnh cáo Sở Phàm rằng làm người đừng quá hống hách.
Người có mặt ở đây sao có thể không nghe ra ẩn ý trong lời nói đó, ai nấy đều đổ mồ hôi lạnh, run sợ không thôi ...
Sắc mặt Sở Phàm vẫn không hề thay đổi, thản nhiên thốt ra một câu: "Ông cũng không tệ, chạy tới nhặt xác con trai mình nhanh như vậy".
Trong lúc khóe miệng Ngô Trấn Quân còn đang nhếch lên, Sở Phàm rút kiếm Thanh Phong bên hông ra, hai ngón tay khép lại, hất qua mũi kiếm, động tác chậm rãi, lại lấp lóe những tia sáng sắc lạnh...
"Còn gì trăn trối không?"
Trong chớp mắt cả người Ngô Ứng La hoàn toàn lạnh ngắt.
Đám người ở đó đều ngây ra như phỗng ...
Sở Phàm thật sự muốn chém chết con trai Bình Tây Vương ngay trước mặt ông ta sao?
Chuyện này ...
Quá hống hách rồi đấy!
Thực sự không coi Bình Tây Vương ra gì!
"Láo xược, chủ nhân nhà tôi là Bình Tây Vương được đích thân Tiên Hoàng sắc phong, suốt ba trăm năm nay nhà họ Ngô luôn có địa vị cao, thống lĩnh ba triệu dân Tây Bắc!"
Không đợi Ngô Trấn Quân lên tiếng, một người đàn ông mặc trang phục thời Đường phía sau ông ta, tay cầm quạt lông, trông có vẻ nho nhã, đứng ra trước và quát lớn với Sở Phàm:
"Dù cậu có là Quân thần của Long Hồn được Vương gia Sở cử đến thống lĩnh quân đội Tây Dã, nhưng tối thiểu nhất cũng phải hiểu trật tự trên dưới chứ?"
"Đừng nói là cậu, cho dù là Vương gia Sở ở Yên Kinh, cũng chỉ ngồi ngang hàng với ông chủ nhà tôi thôi, gọi nhau là anh em, cậu là cái thá gì?"
Ngô Trấn Quân nheo mắt, tỏ vẻ ngầm đồng ý như vậy.
Trần Phong Hoàng trợn mắt, đang định rút kiếm, lại bị Sở Phàm ngăn cản.
Anh hời hợt nhìn lướt qua người đàn ông mặc trang phục đồ Đường kia một cái: "Ông là ai?"
"Tôi là Đường Hợp, mưu sĩ hàng đầu của phủ Bình Tây Vương, luật sư đứng đầu của khu vực Tây Bắc", người đàn ông mặc trang phục thời Đường cầm quạt lông, nghênh ngang kiêu ngạo, vênh váo tự đắc nói tiếp:
"Tôi khuyên cậu một câu, thả tiểu vương gia nhà chúng tôi ra ngay, đồng thời cậu phải xin lỗi Bình Tây Vương vì hành vi vô lễ vừa nãy, nếu không, tôi sẽ gửi một tờ công văn tới Yên Kinh, đừng nói là cậu, cho dù Sở Trí Hậu cũng không bảo vệ được cho cậu, chỉ... "
Ầm!
Ông ta còn chưa dứt lời, năm ngón tay Sở Phàm đã hạ xuống.
Xương cốt cả người Đường Hợp trong nháy mắt phát ra tiếng nổ lốp bốp liên tiếp, sau đó ngã xuống đất, chỉ có một tiếng hét đau đớn thảm thiết vang lên.
"Chỉ là một người giúp việc mà cũng dám nói năng bừa bãi trước mặt tôi ư? Tôi và ông chủ của ông đang nói chuyện, đâu đến lượt ông xen vào?"
Sở Phàm lạnh lùng nói, mọi người xung quanh đều cảm thấy ớn lạnh.
Khóe mắt Ngô Trấn Quân giật mạnh, trên gương mặt già nua, thoáng hiện vẻ u ám: "Cậu giỏi lắm, dám phế mưu sĩ hàng đầu ở vương phủ của tôi ngay trước mặt tôi".
Sở Phàm xua tay, chẳng hề để ý: "Tôi còn có người chưa giết, Bình Tây Vương có hứng xem tiếp không?"
"Bố, cứu con, con không muốn chết, bố ơi!", Ngô Ứng La sợ đến mức đái ra quần, ôm Ngô Trấn Quân bật khóc nức nở.
Ngô Trấn Quân đá Ngô Ứng La bay thật xa, trong lòng chỉ hận con mình không nên người.
Thằng bất hiếu này khiến nhà họ Ngô quá mất mặt.
Trước mặt vị Quân thần của Long Hồn này, nhìn bề ngoài có lẽ cũng chỉ bằng tuổi con trai ông ta, nhưng loại khí chất, cốt cách cứng rắn của người ta, quả thực con trai ông ta không thể so sánh được!
Ngô Trấn Quân hít sâu một hơi, ánh mắt run rẩy: "Con tôi phạm tội, cậu dựa vào đâu mà đòi giết nó?"
Ánh mắt Sở Phàm bễ nghễ, không hề sợ hãi, giọng nói như chuông đồng vang dội: "Làm một chủ tướng, không có năng lực, ngu ngốc, đam mê rượu chè, xa hoa lãng phí, làm ảnh hưởng lòng quân, có nên giết hay không?"
"Tham ô mục nát, kéo bè kết phái, dùng việc công làm việc riêng, có nên giết hay không?"
"Đánh một trận ở biên giới, trăm ngàn quân lính bại trận, lại khiến ba mươi nghìn binh lính chết thảm, hài cốt không còn, hắn có nên chết hay không?"
Từng bước ép sát, từng bước làm lòng người chấn động.
Sắc mặt Ngô Ứng La trắng bệch như tờ giấy, như đã chấp nhận số phận ngã phịch xuống đất, ánh mắt thẫn thờ.
Mặc dù bề ngoài Ngô Trấn Quân không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng dấy lên ngọn sóng dữ dội , cả người như bị sét đánh trúng.
Nếu mấy tội trạng này mà báo cáo với người ở Yên Kinh thì chỉ giết một mình Ngô Ứng La đã coi như là kết quả tốt nhất rồi, nói không chừng Bình Tây Vương ông ta cũng sẽ bị liên lụy ...
"Ha ha ha ha... "
Nhưng Ngô Trấn Quân vừa suy nghĩ một lát, lại ngông cuồng cười lớn.
Ông ta liếc xéo Sở Phàm đầy vẻ chế giễu, lại nói một câu: "Cậu nói con trai tôi không có năng lực hả? Nó làm chậm trễ việc chiến đấu? Vậy còn cậu thì sao?"
"Cậu là Quân thần của Long Hồn, vốn là tổng chỉ huy của cuộc chiến, xung phong đi đầu, nhưng cậu đến Tây Dã để làm gì? Cậu cũng có cống hiến gì đâu".
Ông ta dõng dạc nói: "Ngược lại con trai tôi từng tiếp nhận đại doanh trại Phong Đài, dẫn quân xuất chinh, thể hiện tính mạnh mẽ của đàn ông Tây Dã và khí phách oai hùng của đàn ông Đông Hoa”.
"Về phần ba mươi nghìn người chết, thắng bại là chuyện thường của người lính, chết người lại càng là chuyện bình thường, chuyện này sao trách con tôi được".
"Chỉ có cậu nói cái gì mà ăn hối lộ mục nát, xa hoa lãng phí vô độ, ha ha, đó đều là lời nói vô căn cứ! Cho dù có cũng chỉ là một chút tỳ vết nhỏ, thiếu hụt nhỏ, không ảnh hưởng đến toàn bộ thế cục".
"Hừ, tôi lại thấy cậu đang lạm dụng chức quyền, lấy việc công trả thù riêng, cố ý trả đũa nhà họ Ngô chúng tôi!"
Ngô Trấn Quân này cũng đánh một chiêu, hòng vu oan hãm hại, khiến đám người có mặt ở đó nghẹn họng nhìn trân trân...
Trần Phong Hoàng tức sắp xì khói, nổi giận đùng đùng muốn đi tới tính sổ với lão già này.
Bằng chứng rõ rành rành, phải là loại mặt dày thế nào mới có thể nói ra những lời như vậy, đổi trắng thay đen.
Sở Phàm cũng chỉ cười nhạt: "Hôm nay coi như tôi đã được chứng kiến thủ đoạn đổi trắng thay đen, phải trái lẫn lộn của Bình Tây Vương, không trách được ba trăm năm qua, dù triều đại thay đổi, nhà họ Ngô các ông, từ đầu đến cuối vẫn sừng sững không sụp đổ".
Ngô Trấn Quân cười khẩy, nhíu mày: "Quá khen, nói tóm lại, trận chiến này con tôi có lỗi mà cậu cũng có tội!"
"Nếu cậu khăng khăng gán tội cho con tôi thì tôi cũng sẽ không tha cho cậu, hãy đợi đấy".
"Đừng quên, quân Tây Hạ còn đang chiếm của nước ta ba thị trấn, cậu có gan thì đánh đuổi bọn chúng đi, khiến bọn chúng cút về, trò vặt đấu tranh nội bộ, sao đáng mặt đàn ông".
"Sao ông biết tôi không làm gì quân Tây Hạ".
Sở Phàm bỗng nở nụ cười, dù bận rộn nhưng anh vẫn biết cách sắp xếp công việc, anh liếc xéo Ngô Trấn Quân và nói: "Hai giờ, trong vòng hai giờ, quân Tây Hạ nhất định sẽ lui quân năm mươi cây số, thành thật trả lại cho chúng ta hai trận địa".
Ầm ...
Anh vừa dứt lời, bỗng chốc toàn bộ quân doanh sôi trào, xôn xao mất kiểm soát.
Hai giờ nữa, Tây Hạ rút quân? Chuyện này, chuyện này sao có thể chứ!
Ngô Trấn Quân cũng sững sờ, ông ta ngớ người liếc nhìn Sở Phàm, cười nhếch mép: "Được, nếu cậu có thể khiến Tây Hạ rút quân thì tính mạng con tôi giao cho cậu, không chỉ thế, tôi Ngô Trấn Quân sẽ giao ra đại ấn Bình Tây Vương, từ đây về sau sẽ dẫn đầu nhà họ Ngô ở ẩn nơi núi rừng!"
"Nhưng nếu cậu không làm được thì sao?"