Tần Tướng quân tới để nói lời cảm ơn.
Có điều là, bởi vì thân thể Cửu công chúa có bệnh nhẹ cho nên Tần Tướng quân cùng với Lý thị và vài huynh đệ phủ Tướng quân đều chỉ có thể ở lại phòng ngoài.
Cách tấm bình phong vẫn có thể nhìn thấy bóng người cao lớn đứng ở mép giường kia.
Lý thị thấy vậy mới xem như là đã an tâm.
Xem ra, Ly Thế tử cũng để ý Công chúa, bà ấy thật sợ mình bị Vân Quận chúa lợi dụng, cản trở tình cảm giữa Công chúa và Thế tử gia.
“Tần Tướng quân, thân thể ngươi khỏe rồi sao?” Sở Khuynh Ca được Phong Ly Dạ đỡ, ngồi thẳng người dậy.
Ở phòng ngoài, Tần Tướng quân quỳ xuống.
Lý thị và huynh đệ của phủ Tướng quân cũng vội vàng quỳ xuống theo.
Sở Khuynh Ca không nhìn được mà ngẩng đầu lên, liếc nhìn Phong Ly Dạ.
Nàng không quen được người khác quỳ, ở thế kỷ 21, không có ai hành đại lễ như vậy.
Bàn tay của Phong Ly Dạ đặt xuống đầu vai nàng, nhẹ nhàng ấn xuống.
Cách tấm bình phong, hắn nhìn về phía hơn mười bóng người ở phòng ngoài: “Công chúa không thích loại lễ nghi này, đứng lên đi.”
Tần Tướng quân vẫn quỳ thẳng lưng: “Công chúa kéo mạt tướng từ cửa âm phủ trở lại, Công chúa chính là ân nhân cứu mạng của mạt tướng! Mạt tướng quỳ với Công chúa cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”
Lý thị dập đầu xuống: “Công chúa, trước kia là tiện thiếp có mắt không tròng, tin nhầm tiểu nhân, xin Công chúa tha thứ, cả đời này tiện thiếp đều nhớ đến đại ân của công chúa.”
Một nhóm tướng sĩ cũng đồng loạt nói: “Công chúa, thuộc hạ có mắt không tròng, thuộc hạ đáng chết, xin Công chúa giáng tội.”
Thì ra, một số người là đến để cảm ơn, một số người là đến để tạ lỗi.
Sở Khuynh Ca vẫn nhìn Phong Ly Dạ, hắn có kinh nghiệm hơn mình, hắn càng biết xử lý loại chuyện này hơn.
Phong Ly Dạ lại rũ mắt, đối diện với ánh mắt của nàng: “Bọn họ đều từng vô lễ với ngươi, nếu như ngươi muốn trừng phạt cũng là chuyện đương nhiên.”
Sở Khuynh Ca bĩu bĩu môi, liếc mắt khinh bỉ nhìn hắn: “Chẳng phải ngươi cũng từng hiểu lầm ta theo mọi người sao? Ngươi còn giam ta lại! Vậy có phải ngươi nên là người đầu tiên xin lỗi ta không?”
Lời này chặn Phong Ly Dạ không nói được thêm một chữ nào.
Nha đầu hư này, ngay trước mặt nhiều người như thế còn chọc hắn giận?
Người ở bên ngoài yên lặng nhìn chăm chú, thở cũng không dám thở mạnh.
Công chúa và Thế tử gia kèn cựa nhau đấy, hình như những nhân vật nhỏ như bọn họ không nên nghe lắm!
Phong Ly Dạ bị Sở Khuynh Ca lườm, hờ hững nói vọng ra bên ngoài: “Công chúa nói, nàng khoan dung độ lượng, tuyệt đối không phải tiểu nhân thù dai, tất cả đứng lên đi.”
“…” Phong Ly Dạ, tên tiểu nhân hèn hạ này!
Đã nói ra lời này, nếu như nàng còn bắt hắn xin lỗi, chẳng phải là thành “tiểu nhân thù dai” sao?
Người này quá xấu rồi!
Xảo Nhi suýt chút nữa không kìm được mà cười thành tiếng.
Không ngờ rằng Ly Thế tử còn có một mặt lanh trí lại hài hước như vậy, có lẽ là Công chúa nhà bọn họ sắp nghẹn chết rồi?
Thế nhưng hai người kia chơi thật vui!
Nhìn thế nào cũng giống như một đôi vợ chồng son, nương tử cáu kỉnh, phu quân cưng chiều mà!
“Tại sao vẫn không đứng dậy?” Ở bên trong lại truyền ra giọng nói trầm thấp của Phong Ly Dạ.
Lý thị và mọi người nhìn sang Tần Tướng quân, lúc này Tần Tướng quân mới dập đầu thêm lần nữa rồi đứng lên.
Mọi người cũng liền làm theo.
Mặc dù cách tấm bình phong nhưng Sở Khuynh Ca cũng xem như nhìn thấy rõ tình hình của Tần Tướng quân.
Nàng nói: “Tướng quân, nửa tháng này nhớ kiêng ăn, ăn ít đồ tanh như cá tôm, ăn nhiều những thứ giàu chất đạm như trứng, thịt gà,… các loại đồ ăn giàu dinh dưỡng, thương thế của ngươi sẽ nhanh chóng khôi phục hoàn toàn.”
Tần Tướng quân lập tức nói: “Vâng, cảm ơn Công chúa!”
“Công chúa cần phải nghỉ ngơi, đi xuống đi.” Phong Ly Dạ vẫy tay.
Tần Tướng quân lập tức nói: “Vâng.”
Sau khi bọn họ rời đi, Lý thị lại một mình đứng lại, quỳ trên mặt đất như cũ.
“Thế tử gia, tiện thiếp có vài lời không nói không thoải mái, liên quan tới Vân Quận chúa bêu xấu Công chúa, Thế tử gia, tiện thiếp liều chết, xin Thế tử gia minh giám!”
“Làm càn!”
Năm ngón tay của Phong Ly Dạ siết chặt.
Bộp một tiếng, một góc của cái ghế bị hắn bóp mạnh.