“Công chúa, vừa rồi thế tử gia… đã nói gì với người vậy?”
Xảo Nhi rất kinh ngạc sau khi bước vào cửa, giống như là nhìn thấy chuyện gì đó kỳ lạ vậy.
Sở Khuynh Ca vẫn ngồi đọc binh thư, nhướn mày hỏi: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Em thấy thế tử gia ngài ấy… ngài ấy…”
Xảo Nhi vẫn cảm thấy rất kinh hãi, bước đến chỗ của công chúa, mới nhỏ tiếng nói: “Khi ngài ấy ra ngoài, ngài ấy đang… cười.”
Quá đáng sợ!
Thế tử gia vậy mà lại cười một mình!
Không ngờ được, thế tử gia bật cười, mà có thể khiến cho mọi thứ xung quanh mất đi màu sắc.
Thật sự rất đẹp, nhưng cũng rất… đáng sợ.
“Công chúa …”
Sở Khuynh Ca lại không kinh ngạc như nàng ấy dự đoán, phản ứng này, còn lạnh lùng hơn trước kia.
“Cười một mình thì có gì lạ đâu? Cũng có thể là nghĩ tới chuyện vui nào đó.”
“Nếu đổi lại là người khác, thì cũng không có gì lạ.” Nhưng, đó là thế tử gia đó!
Ai mà không biết, thế tử gia là một người lạnh lùng nghiêm khắc, trước giờ chưa bao giờ cười.
Sở Khuynh Ca vẫn không để ý, sau khi Xảo Nhi tỉnh táo lại, mới nhận ra hình như công chúa lạnh lùng hơn mọi ngày.
Tâm trạng của nàng ấy khó khăn lắm mới tốt lên được một chút, thoáng cái lại chìm xuống rồi.
“Có phải thế tử gia lại làm gì công chúa người rồi không?” Những người ở phủ Quốc Công này, đều là yêu quái.
Sao nàng ấy lại quên mất điều này?
“Công chúa, trong khoảng thời gian này, người đừng làm trái ý thế tử gia nữa, em nhất định sẽ nghĩ cách, nói chuyện của người ở đây với hoàng thượng và thái hậu nương nương.”
Bọn họ nhất định phải rời khỏi phủ Quốc Công, nếu không, công chúa sẽ bị những người ở đây hại chết.
“Em rất sợ sao?” Sở Khuynh Ca nhìn nàng ấy.
Xảo Nhi mạnh mẽ gật đầu: “Rất sợ!”
Nàng ấy sợ rằng, cái mạng công chúa, thực sự sẽ mất ở đây.
“Đừng sợ, không chết được đâu.” trong mắt Sở Khuynh Ca lóe lên cái gì đó, sau đó, cúi đầu, tiếp tục đọc binh thư.
“Ly thế tử đã nói, tất cả mọi thứ trong phòng này đều có thể lấy đi, em thích gì thì cứ lấy, trừ binh phù.”
Xảo Nhi lập tức không nói nên lời.
Lối suy nghĩ của công chúa nhảy ra nhanh quá, nàng ấy hoàn toàn không thể theo kịp cái tiết tấu này.
“Công chúa, người cũng không cũng thiếu cái gì, những thứ ở nơi này, chúng ta cũng không lạ gì.”
Hiện giờ, là chờ Lam Vũ trở lại.
Lam Vũ nhất định có thể nghĩ ra cách thoát khỏi nơi quỷ quái này, mang tin về hoàng cung.
“Công chúa, chúng ta…”
Bên ngoài, đột nhiên có tiếng bước chân truyền tới.
Cửa phòng nhanh chóng bị người ta đẩy ra, Yến Lưu Nguyệt dẫn đầu xông vào.
Xảo Nhi sợ đến mức hồn phi phách tán, lập tức dang hai tay đứng trước mặt che chở cho Sở Khuynh Ca.
Nhưng Yến Lưu Nguyệt là ai? Sao Xảo Nhi lại đứng ra chặn một mình?
Yến Lưu Nguyệt bước tới trước mặt Xảo Nhi, đang muốn ra tay đánh người.
Sở Khuynh Ca đang ngồi trên ghế đứng lên, thản nhiên nói: “Không cần làm hại em ấy, ta đi cùng bà.”
Yến Lưu Nguyệt nheo mắt, con nha đầu chết tiệt này vậy mà lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy sao? Không phải là lại muốn giở trò gì nữa đấy chứ?
“Ở trước mặt bà, ta còn có thể giở trò gì nữa?”
Sở Khuynh Ca cười nhạt, tiện tay nhét đơn thuốc đã ghi xong trước đó vào tay của Xảo Nhi.
“Trong này là một số dược liệu bổ máu, em đến kho thuốc lấy về cho ta.”
“Công chúa!” Trong lòng Xảo Nhi đau xót, suýt chút nữa rơi nước mắt.
Nàng ấy không bảo vệ được công chúa, nàng ấy thật bất tài!
Nàng ấy siết chặt đơn thuốc, trừng mắt nhìn Yến Lưu Nguyệt, nghiến răng nói: “Người đàn bà độc ác! Ta liều mạng với bà!”
Nhưng chưa kịp xông lên, đã bị Sở Khuynh Ca kéo lại.
Ngón tay ở trong lòng bàn tay của Xảo Nhi, không biết đã viết cái gì, Sở Khuynh Ca thản nhiên nói:
“Đừng lãng phí sức lực nữa, khi ta trở về chắc sẽ rất khó chịu, em còn phải chăm sóc ta đó.”