Nam nhân mặc bạch y đi ra từ phía sau bức tượng.
Một bầu không khí vô cùng căng thẳng và kỳ dị.
Không biết hắn ta đã sống trong nhà bao nhiêu năm, nước da trắng hơn nam nhân bình thường rất nhiều.
Làn da trắng như tuyết, trắng trẻo thanh tú, đường nét khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, thoạt nhìn thật ra so với nữ nhân còn nữ tính hơn vài phần.
Nam nhân này còn đẹp hơn cả nữ nhân.
Một nam nhân chỉ nhìn bề ngoài sẽ không thể đoán được số tuổi của hắn ta.
Sở Vi Vân lặng người.
Người nam nhân bước đi chậm rãi trước mặt nàng ta, thoạt nhìn, hắn ta giống như ở độ tuổi đôi mươi, nhưng sau đó, nhìn vào giữa lông mày của hắn ta, sẽ nhận thấy có dấu ấn tuổi tác.
Nhìn lại thấy có vẻ bình yên hướng nội của lão nhân.
Nhưng nhìn thật kỹ lại thì thấy, rõ ràng hắn ta là một nam nhân tuấn tú mới chỉ ngoài hai mươi tuổi.
Sở Vi Vân thật sự nghi ngờ mắt mình có vấn đề!
Giọng điệu của hắn ta khi nói chuyện với Nam Khánh thật lãnh đạm, thờ ơ.
Cho dù Sở Vi Vân có ngu ngốc đến đâu cũng có thể thấy được rằng thân phận của hắn ta nhất định là không hề tầm thường.
Cho nên, nàng ta không dám nói bừa.
“Đây là Quốc sư của Nam Tấn quốc bọn ta.” Hàn Thượng cung giới thiệu.
“Rất vui được gặp ngài.” Sở Vi Vân khẽ gật đầu.
Phong Cửu Khanh nhìn nàng ta, vừa giống như nhìn, lại vừa giống như đang suy nghĩ gì đó.
Hắn ta nhìn Sở Vi Vân rất lâu, khiến nàng ta cảm thấy có chút rợn cả người.
Mặc dù nàng ta luôn thích nam nhân đẹp, nhưng người trước mắt này lại gây áp lực không nhỏ cho nàng ta.
“Nữ nhi của Tinh Nhi sao?” Không biết ánh mắt Phong Cửu Khanh lóe lên tia kinh ngạc vì gì.
Có vẻ hắn ta hơi thất vọng.
“Cửu Khanh, ngươi nghĩ như thế nào?” Nam Khánh nhìn hắn ta.
“Ta đã nói với người về chuyện này trước đây, nó không hoàn toàn chính xác, nhưng người vẫn có thể thử.”
Phong Cửu Khanh xoay người đi tới chiếc bàn lớn của tế đàn, từ bên dưới lấy ra một số đồ vật nhỏ.
Một cái bạch ngọc ly, một chiếc lọ ngọc cũng màu trắng, và một con dao nhỏ?
Sở Vi Vân nhất thời muốn lùi lại, nhưng nàng ta không ngờ rằng Hàn Thương cung đứng sau lưng mình, nàng ta không có cách nào lùi xuống được.
Nàng ta siết chặt lòng bàn tay, cố gắng hết sức để tỏ ra bình tĩnh, nhìn Nam Khánh và Phong Cửu Khanh.
“Bệ hạ, chuyện này là sao…”
“Đừng hoảng sợ, coi như ngươi đang trở về bái kiến hoàng tổ tông.” Nam Khánh tựa hồ cười nói.
Tuy nhiên, nụ cười của bà ta không giống như đang vui vẻ.
Phong Cửu Khanh liếc nhìn Sở Vi Vân, hắn ta mỉm cười có chút mỉa mai: “Còn chưa đến lúc báo hiếu tổ tiên.”
“Cửu Khanh!” Nam Khánh liếc hắn ta một cái, trong đôi mắt bà ta lờ mờ hiện lên vẻ trách móc.
Bà ta cũng sợ làm trái tim hài tử này bị tổn thương.
Nam nhân tên Phong Cửu Khanh, ỷ vào ngày thường được bà ta sủng ái, mà cư xử sỗ sàng không biết chừng mực!
Nhưng hắn ta càng như vậy, Nam Khánh lại càng yêu chiều hắn ta.
Phong Cửu Khanh mở nắp lọ, đổ nửa lọ thuốc vào trong chiếc bạch ngọc ly.
Hắn ta cầm ly lên và đi về phía Sở Vi Vân.
Sở Vi Vân nhìn đoản đao đang cầm trên tay, càng ngày nàng ta càng siết chặt ngón tay: “Cái này… là để làm gì?”
Bái kiến tổ tiên! Không, đây rõ ràng không phải là nghi thức bái lễ hoàng tổ tông gì đó, mà rõ ràng là dùng máu tươi để nhận thân thích đây mà!
Nhưng bây giờ, nàng ta chỉ có thể giả vờ rằng mình không biết gì cả!
“Bệ hạ, ta…”
“Đừng sợ, tiểu điện hạ, ta chỉ muốn chút máu trên đầu ngón tay của ngươi.” Phong Cửu Khanh đã đi tới trước mặt nàng ta.
Sở Vi Vân lập tức thu tay lại: “Bệ hạ, ta… ta sợ đau!”
Cho dù bà ta nói gì, Sở Vi Vân cũng không muốn thò tay ra nữa.
Thấy vậy, Hàn Thượng cung và Nam Khánh đồng thời cau mày.
Đường đường là tiểu điện hạ của Nam Tấn quốc, làm sao có thể nói ra hai từ “sợ đau”!
Chỉ vì đầu ngón tay chảy ra ít máu mà đã kêu sợ đau, thì làm sao có thể lên chiến trường giết địch?
Hàn Thượng cung liếc nhìn Nam Khánh, ánh mắt đầy lo lắng.
Có lẽ đây không phải là vấn đề sợ hay không sợ, mà là… Rõ ràng tiểu điện hạ đã biết gì đó rồi!
Nhìn bộ dạng cứ thò ra lại rụt vào, chẳng lẽ… chẳng lẽ nàng ta thật sự đang che giấu điều gì đó sao?