Sở Khuynh Ca sửng sốt, đề tài này, tại sao lại kéo đến trên người mình?
“Công chúa, ta muốn hỏi, ngươi có nghĩ tới, bản thân muốn cuộc sống như thế nào không?”
Khuynh Ca nhíu mày, nhìn Nam Minh Nguyệt, vấn đề này, trong lúc nhất thời không cách nào trả lời.
“Có lẽ là…” Nàng suy nghĩ một chút, mới nói: “Chinh chiến sa trường, bảo vệ quốc gia.”
Đây là quan niệm từ nhỏ mẹ đã dặn dò nàng, con người sống cả đời, nếu không thể bảo vệ gia đình, sống còn có ý nghĩa gì?
Nam Minh Nguyệt không còn lời nào để nói, không tiếng động thở dài.
Cửu công chúa này, cùng suy nghĩ của người bình thường, thật đúng là không giống nhau.
Nhưng mà, ngược lại rất giống nữ tử hoàng tộc của Nam Tấn.
Tỷ như, nữ hoàng bệ hạ, tỷ như, mẫu thân, lại tỷ như… Nam Tinh năm đó.
Nam nhân yêu nữ tử như vậy, chỉ sợ, không dễ dàng có được cái gọi là hạnh phúc.
Muốn Cửu công chúa hiểu được cái gì là tình cái gì là yêu, sợ là, không bằng để cho nàng đến chiến trường đánh một trận, sảng khoái hơn.
“Cuộc sống như vậy, trước kia ta cũng rất muốn, nhưng bây giờ ta…”
“Không phải là bởi vì thích một người nam nhân?”
Nhưng Khuynh Ca thật sự không cho là, người nam nhân kia có cái gì tốt.
“Nếu hắn cũng thích ngươi, che chở cho ngươi, có lẽ, ngươi vì hắn buông tha tất cả, coi như đáng giá, nhưng hắn ngay cả gặp ngươi một lần cũng không muốn.”
Lời này, làm cho sắc mặt Nam Minh Nguyệt hơi trầm xuống, đáy mắt xẹt qua một tia tối tăm.
Hận!
Nhưng mà, bản thân còn có cách nào?
“Nếu là hơn một tháng trước, có lẽ ta cũng cho rằng như thế, nhưng hiện tại…”
Nàng ấy lại cúi đầu, lần này là nhìn tay mình, ánh mắt căn bản không dám chuyển động lung tung khắp nơi.
“Hiện tại, không được, thật sự không được, ta không thể để cho hắn… Gặpbất kỳ mối nguy hiểm nào.”
Mà lời này, Khuynh Ca căn bản nghe không hiểu.
Những gì nàng ấy nói, là chỉ Nam Bác Mẫn? Tại sao nghe lại thấy không giống?
“Mặc kệ như thế nào, trước tiên đem Thất Xảo trả lại cho ta!” Mặc dù đối phương nói Thất Xảo không sao.
Nhưng, người không ở bên cạnh mình, không tận mắt nhìn thấy người còn nguyên vẹn, sẽ luôn không an tâm.
“Cửu công chúa, ta hiện tại quả thật không có biện pháp trả lại người cho ngươi.”
Ít nhất, phải chờ nàng ấy an toàn rời khỏi Tấn Thành.
Thậm chí, rời khỏi Nam Tấn.
“Minh Nguyệt công chúa, ta không cảm thấy ngươi là người sợ chết như vậy, có phải còn có nỗi khổ tâm nào khác hay không?”
Mặc dù Sở Khuynh Ca không xác định ánh mắt nhìn người của mình chuẩn bao nhiêu, nhưng lúc Nam Minh Nguyệt nhắc tới Thất Xảo, giữa hai hàng lông mày quả thật là không có một chút sát khí nào.
Không giống như là giả.
Nam Minh Nguyệt siết chặt lòng bàn tay, há miệng, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, muốn nói ra tất cả, nhưng đều nuốt ngược trở về.
“Trong hoàng cung này, ta không thể tin tưởng bất luận kẻ nào, xin lỗi.”
Đối phương xoay người, đưa lưng về phía nàng: “Công chúa, ta giấu người ở một nơi rất bí mật, ngươi sẽ không thể tìm thấy.”
“Chỉ cần ta an toàn rời khỏi Tấn Thành, ta sẽ nghĩ biện pháp thông tri chỗ, cho nên, xin ngươi hãy tin tưởng, ta sẽ không hại nàng ấy.”
“Được, ta tin ngươi.” Khuynh Ca lui về phía sau: “Tối nay ta coi như chưa từng gặp qua ngươi, Thất Xảo ở trong tay ngươi, ta cũng không dám đem bí mật của các ngươi nói lung tung ra ngoài.”
“Nhưng, nhất định phải bảo đảm an toàn cho Thất Xảo, nếu không, ta có hơn trăm phương pháp, để cho ngươi và Nam Bác Mẫn sống không bằng chết.”
Chết, không phải đáng sợ nhất, mà là sống không hề có tôn nghiêm, có thể, càng làm cho những công chúa hoàng tử như bọn họ khó chịu.
Trong lòng Nam Minh Nguyệt chấn động, lại nhìn Sở Khuynh Ca, không hiểu sao có chút sợ hãi.
Thoạt nhìn tiểu nha đầu mười sáu tuổi này, thật tàn nhẫn!
Phần tàn nhẫn kia, ngay cả Nam Dương cũng chưa chắc bằng được một phần mười của nàng.
Nàng ấy gập đầu nói: “Được.”