Cả người người này đều mặc giáp phong trần mệt mỏi, thoạt nhìn, có vẻ như là vừa đuổi tới.
Người này bước bước lớn đến trước điện, nghiêng người nói với Nam Khánh ngồi trên cao: “Bệ hạ, hoàng nhi không phụ hoàng ân, đã quét sạch loạn đảng Điền Tây, hoàng nhi đã trở về!”
Trưởng công chúa Nam Dương!
Không chỉ có Sở Khuynh Ca cùng Sở Vi Vân lần đầu gặp mà ngay đến cả Phong Li Dạ cũng là lần đầu chạm mặt với nàng ta.
Tuy hắn đã từng đến Nam Tấn, nhưng số lần có hạn, mà lại mỗi lần đều vội đến vội đi.
Mà Nam Dương thì như mọi người đã thấy, nàng ta thường chinh chiến ở bên ngoài cũng không phải lúc nào cũng ở trong cung.
Cho nên, Nam Dương cũng chưa từng gặp chiến thần Li thế tử của nước Sở.
Hành lễ rồi lại hàn huyên với Nam Khánh xong, Nam Dương quay đầu.
Vốn muốn chào hỏi với tiểu điện hạ vừa trở về, muốn xem thử con gái của hoàng muội Nam Tinh.
Lại không ngờ, vừa quay đầu đã bị nam tử xuất trúng trong điện làm cho thần hồn bị thu hút!
Nàng ta chưa từng gặp nam tử nào đẹp trai lại bá khí như vậy!
Nam tử trong mắt Nam Dương trước nay chỉ là một món đồ chơi, hoặc là để lợi dụng cho việc gì đó, hoặc là để dùng vui thú.
Nhưng nam tử trước mắt này, lại chỉ nhìn qua lần đầu đã khiến nàng ta rõ rằng không thể chơi đùa!
Càng muốn chinh phục!
Nàng ta đi đến trước mặt Phong Li Dạ, trong mắt rõ ràng là có ánh sáng quyết thắng: “Vị này là…”
“Mẫu thượng đại nhân, đây chính là Li thế tử được xưng là chiến thần của nước Sở.” Nam Bác lập tức đáp.
“Ngươi chính là Phong Li Dạ?” Thật sự là, trăm nghe không bằng một thấy!
Quả thực, thật là làm cho người ta kích động quá rồi!
Nam Dương nhịn không được vươn tay, con mắt sắc Phong Li Dạ trầm xuống, vừa chắp tay: “Ngưỡng mộ đã lâu!”
Ngăn nàng ta chạm vào người mình thành công!
Uy danh của trưởng công chúa Nam Tấn, phóng mắt cả đại lục năm châu tất cả các nước, chỉ cần là kẻ từng ra chiến trường đều đã từng nghe danh.
Phong Li Dạ không phân nam nữ với dũng sĩ nơi chiến trường đều kính trọng cả.
Nhưng sự chiếm hữu khó che giấu trong mắt Nam Dương khiến hắn rất chán ghét.
“Hoàng cô.” Mà ngay cả Sở Vi Vân cũng thấy rõ ràng, trưởng công chúa nhìn trúng Dạ ca ca của nàng ta.
Nàng ta tiến lên trước một bước, thiếu chút nữa chen giữa hai người.
“Hoàng cô, vị nàng là Dạ ca ca của con.”
Ánh mắt Phong Li Dạ trầm xuống, giới thiệu thế này, hắn không thích.
Nam Dương cau mày, có chút thất vọng, lại có vài phần ngoài ý muốn: “Con… Vân nhi?”
“Dạ.”
Chẳng qua cũng chỉ có vậy!
Nam Dương khẽ giật mình, có phần muốn cười, không ngờ nữ nhi của Nam Tinh trổ mã rồi lại tầm thường đến vậy!
Nàng ta bật cười: “Ha, thì ra Vân nhi và thế tử gia còn có chút sâu xa.”
Có điều, ở Nam Tấn bọn họ, nữ tử muốn bất kỳ nam tử nào cũng đều dựa vào thực lực.
Cho dù có thành thân rồi thì cũng có thể hòa li, càng huống hồ vừa nhìn là biết hai người họ chưa thành thân.
Sắc mặt Phong Li Dạ lạnh như băng, nhưng không thích giải thích, nhất là với người không liên can đến mình.
Cho nên, Nam Dương thích nghĩ sao là chuyện của nàng ta, chẳng liên quan gì đến hắn cả.
Phong Li Dạ nói với Nam Khánh trên ghế cao: “Bệ hạ, thân thể cửu công chúa có chút bệnh nhẹ, muốn xin về điện nghỉ ngơi trước, xin bệ hạ lượng thứ!”
“Sức khỏe công chúa không tốt sao?” Nam Khánh nhìn Sở Khuynh Ca: “Thế nào?”
“Không có gì đáng ngại chỉ là lúc trước bị thương nhẹ, nguyên khí chưa hồi phục, nghỉ ngơi hai ngày sẽ khỏi.” Khuynh Ca thong dong trả lời.
Thấy hoàng tổ mẫu của mình quan tâm đến tiện nhân kia như vậy, lại làm như không thấy nàng ta, Sở Vi Vân lập tức thấy không vui.
Thái hậu đã dặn dò, sau khi đến Nam Tấn, nhất định phải nhanh chóng bồi dưỡng tình cảm tốt với nữ hoàng bệ hạ.
Vì vậy, Sở Vi Vân lập tức khom lưng, ho hai tiếng, thấp giọng nói: “Bệ hạ, Vân nhi cũng bị thương, lúc này cũng có phần không thoải mái.”
“Vân nhi cũng bị thương?” Nam Khánh nhíu mày.
Nam Dương cũng tập trung sự chú ý của mình vào đối thủ tương lai này: “Vân nhi vậy mà cũng bị thương, vậy hoàng nhi đưa nàng ấy đi chữa trị trước, bệ hạ, xin người cứ giao Vân Nhi cho hoàng nhi, hoàng nhi sẽ chăm nom Vân nhi thật tốt!”