Nam tử áo đen nhảy xuống vực tự sát.
Những tử sĩ còn lại rất nhanh đã bị cấm vệ quân khống chế.
Những tử sĩ đó không phải chết trận thì tự mình cắn thuốc độc trong kẽ răng, trúng độc bỏ mạng.
Cảnh tượng trước mắt, xác chất thành đống, vô cùng lộn xộn.
Sau khi đã giải quyết xong mọi việc, Sở Khuynh Ca nhảy lên thúc ngựa rời đi.
“Nữ nhân!”
Giọng nói lạnh lùng mang theo chút hơi ấm của Phong Ly Dạ vàng lên từ phía sau: “Quay lại.”
Quay lại, chúng ta bắt đầu lại từ đầu.
Ta không để ý kế hoạch tối nay của nàng, cũng không so đo chuyện nàng làm tổn thương tất cả mọi người.
Quay lại! Mọi chuyện tối nay sẽ coi như chưa từng xảy ra!
Chỉ cần nàng quay lại!
Năm ngón tay cầm dây cương của Sở Khuynh Ca từ từ siết chặt.
Một tiếng “quay lại” đó của Ly thế tử, tuy chỉ có hai chữ, nhưng lại bao hàm rất nhiều ý nghĩa.
Có lẽ, quay lại, hắn vẫn sẽ bảo vệ nàng, cưng chiều nàng như trước.
Nhưng nơi đó, nàng bị hãm hại vô số lần, những âm mưu quỷ kế nhiều vô kể, oán hận và thương tổn sẽ mãi mãi không dừng lại, nó cũng sẽ không vì nàng quay lại mà biến mất.
Hơn nữa, hắn bây giờ chẳng qua chỉ là không cam lòng mà thôi.
Đợi sau khi trở về, hắn lại dùng tâm trạng thế nào để đối mặt với mẫu thân tàn phế đây?
Hắn làm thế nào đối mặt với sự lừa dối của nàng?
Chỉ có chính mình thật sự trở nên mạnh mẽ, mới có thể nắm bắt số phận của mình trong tay!
Ánh mắt Sở Khuynh Ca chợt nghiêm nghị, bỗng nhiên nàng thúc vào bụng ngựa hét lên: “Đi!”
Ngựa phóng nhanh như bay, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Lam Vũ dẫn theo một đội cấm vệ quân đi theo sau nàng.
Phong Ly Dạ nắm chặt nắm đấm, cơ thể khẽ run lên.
Đêm nay rất lạnh, cả người hắn giống như rơi vào trong hầm băng ngàn năm, không thể tìm được chút hơi ấm trên cơ thể.
Nàng không muốn quay lại nữa.
Bởi vì nàng chưa từng trao cho hắn chút tình cảm chân thành nào!
“Gia, phu nhân bị thương rất nặng, gia, chúng ta về phủ Quốc Công trước đi!” Phong Tứ vội nói.
Vừa rồi lúc Phong Tảo đưa phu nhân trở về, hắn ta cũng đã thấy rõ tình hình của phu nhân!
“Gia, vết thương của phu nhân đều do công chúa gây ra! Ngài còn chưa hiểu sao?”
Công chúa chưa từng thổ lộ tình cảm với thế tử gia, mọi chuyện nàng làm đều vì trả thù!
Trả thù phu nhân!
“Gia, nếu còn không về nữa, ngộ nhỡ phu nhân sắp không xong rồi…”
Vẻ mặt Phong Ly Dạ giống như tảng băng ngàn năm không thay đổi, hắn mím chặt môi, trông vô cùng lạnh lùng.
Hắn cất bước, thân hình thon dài, lao xuống dưới núi…
…
Tình trạng của Yến Lưu Nguyệt rất xấu.
Tuy mũi tên cắm vào bả vai không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trong lúc bà ta đã yếu ớt như vậy, mũi tên này cũng dường như muốn lấy đi mạng sống của bà ta.
Bà ta còn bị nội thương, trên người cũng có vết đao.
Nghiêm trọng nhất là chân của bà ta, lúc bị mai phục mũi tên đã cắm vào xương chân làm vỡ xương.
“Nửa đời còn lại của phu nhân sợ là… sợ là chân sẽ không khỏi được nữa.”
Đại phu đã cố hết sức rồi, nhưng vẫn đành bó tay.
Yến Lưu Nguyệt nửa đêm tỉnh dậy hai lần, lúc tỉnh lại hung hăng trừng mắt nhìn Phong Tảo, tự lẩm bẩm: “Ngươi… ngươi và Sở Khuynh Ca cấu kết với nhau… ngươi lừa ta…”
“Phu nhân, ta không có.” Phong Tảo giật mình run cầm cập nói: “Ta không có, ta vẫn luôn ở cạnh gia, ta chưa từng gặp phu nhân.”
Tuy Yến Lưu Nguyệt bị thương đến mơ mơ màng màng, nhưng bà ta lại nghe thấy lời của Phong Tảo.
Bà ta bỗng nhiên giận run người, cơ thể vẫn đang run lên bần bật.
“Yêu nữ, yêu nữ bày mưu, dụ ta đến Đoạn Trường Nhai, yêu nữ… yêu nữ muốn giết ta! Giết nàng ta! Ly Dạ, giết nàng ta đi!”
Phong Thần Mặc cũng không nhịn được nữa, bỗng quay người xông ra khỏi cửa!
Phong Tứ nhìn thấy lập tức đi theo: “Tam thiếu gia, đừng đến Công Chúa Uyển, công chúa không hề quay lại đó!”