Lam Vũ nói ba ngày nữa.
Quả nhiên ba ngày sau, cả đội đã đến Tấn Thành.
Nghe nói tiểu điện hạ trở về, toàn bộ người dân Tấn Thành đã luôn canh gác ở hai bên đường từ buổi giữa.
Khi cổng thành được mở ra, đám người lập tức quỳ rạp xuống đất, cho dù chưa nhìn thấy tiểu điện hạ nhưng vẫn đồng thanh hô to: “Hoan nghênh tiểu điện hạ trở về! Tiểu điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”
Cho dù chưa được phong chức vị, nhưng đã được lòng dân như vậy.
Tất cả những điều này, đều là ân sủng của Nam Tinh.
Vào thời Nam Tấn, quả thực ngoại trừ nữ hoàng bệ hạ, thì Nam Tinh là sự tồn tại của đấng tối cao.
Ngay cả Trưởng công chúa Nam Dương hiện tại, cũng chưa chắc có thể có đãi ngộ như vậy.
Sau khi Sở Vi Vân thấy thân thể tốt hơn một chút, nàng ta trở lại bên cạnh Linh Lung, không giấu được hưng phấn cùng vui sướng.
Cảm giác vinh quang này, gần như có thể làm cho nàng ta bay bổng lên trời.
Nội thương của Linh Lung vẫn chưa hồi phục, bây giờ nói chuyện, ngực vẫn còn đau.
Nhưng nàng ta vẫn trầm mặc nhắc nhở: “Đừng có vội vàng đắc ý, tất cả mọi thứ chỉ mới bắt đầu, nhất là Sở Khuynh Ca còn lợi hại hơn so với ta tưởng tượng, chúng, chúng ta không thể xem nhẹ.”
“Hừ, chỉ bằng bây giờ nàng ta có vẻ ngoài ma quái như quỷ này, có thể làm được gì ác?”
Sở Vi Vân phất tay áo, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Mấy ngày trước, nàng ta còn lo lắng Sở Khuynh Ca sẽ đoạt nam nhân với nàng ta, nhưng không ngờ tới, vậy mà tiện nhân đó lại giữ một con ma lem ở bên cạnh.
Nghe nói, có đôi khi đêm hôm khuya khoắt, nàng ta sẽ để con ma lem đó đi vào hầu hạ mình.
Đơn giản nàng ta không biết xấu hổ thôi.
Có lẽ tiện nhân thật sự không thể sống thiếu nam nhân, đã xấu như vậy rồi mà cũng có thể gặm ăn.
Một nữ nhân bẩn thỉu như thế, tại sao Dạ ca ca vẫn còn muốn vậy chứ?
Hơn nữa, nàng ta còn để cho cung nữ chú ý tới nhất cử nhất động của hai người, ba ngày nay, Dạ ca ca với tiện nhân kia không ở riêng cùng nhau.
Dạ ca ca đã bỏ tiện nhân đi rồi, nàng ta còn sợ gì nữa?
Khi Linh Lung thấy nàng ta tự mãn đắc ý như vậy, sắc mặt của Linh Lung tối sầm lại, định mở miệng nhắc nhở nàng ta.
Nhưng không ngờ tới nàng ta mới tức giận chút, lập tức không nhịn được ho khan.
Trong miệng nàng ta có vị tanh ngọt, dọa nàng ta sợ đến mức vội vàng kiềm chế lại, vì sợ mình sẽ hộc máu lần nữa.
Vất vả lắm mới dưỡng lại được sinh lực, không thể để bị hủy đi nữa, nếu không, không biết khi nào mới khôi phục được hoàn toàn.
Sở Vi Vân thấy nàng ta bây giờ ngay cả nói chuyện cũng không có sức lực, căn bản không để nàng ta vào mắt.
Cả đội dừng lại, nàng ta vén rèm lên, lập tức được cung nữ đỡ xuống.
Thích tướng quân và Nam Tân Dịch cùng với Nam Dung Dung ra đón.
Sắc mặt của Nam Tân Dịch vẫn tái nhợt như cũ, nhìn cũng giống như vừa mới khỏi bệnh nặng, ngay cả đi lại cũng không nhanh nhẹn như trước.
Nam Dung Dung đã hai ngày không gặp Sở Vi Vân rồi, hôm nay nhìn thấy Sở Vi Vân, trong lòng nàng ta luôn có một cảm giác rất kỳ lạ.
Nàng ta đã tận mắt nhìn thấy vị tiểu điện hạ này tè ra quần, tưởng tượng đến điều đó thôi cũng làm nàng ta tối sầm mặt.
Nếu để một người như vậy trở thành nữ hoàng trong tương lai, cảm giác đó… ừm, ừm, thật đáng sợ!
Sở Vi Vân nhìn thấy sắc mặt kỳ quái của nàng ta, bản thân nàng cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Lúc đó nàng ta không cảm thấy gì, nhưng khi hồi tưởng lại, nàng ta mới chợt nhớ ra những chuyện đã xảy ra.
Một chuyện đáng xấu hổ như vậy, thật muốn cả đời này không có ai có thể nhớ lại.
“Tiểu điện hạ, các hoàng tử và công chúa đều đang đợi, xin mời tiểu điện hạ vào thành.” Thích tướng quân tiến lên phía trước, nói.
Phía sau hắn ta, một nữ quan đi theo sau.
Nữ quan đó tiến lên một bước, cung kính nói: “Nô tài nghênh đón tiểu điện hạ hồi triều!”
Thích tướng quân lập tức nói: “Vị này là nữ quan đại nhân bên cạnh bệ hạ.”
Sở Vi Vân không biết vị trí quan này là gì.
Nam Dung Dung thấp giọng nhắc nhở: “Là người đáng tin cậy bên cạnh hoàng tổ mẫu.”
Hai mắt Sở Vi Vân sáng lên, lập tức cúi đầu nói: “Bái kiến nữ quan đại nhân.”