Đó là một cung nữ đang nói chuyện, đối tượng của cuộc trò chuyện là chính là bản thân Nam Minh Nguyệt.
Lúc này, Nam Minh Nguyệt đã thay quần áo sạch sẽ, có vẻ như nàng ấy vừa mới đi đâu đó quay về.
“Đừng hỏi cái gì hết, chuyện này ta sẽ tự mình xử lý.”
Nam Minh Nguyệt dường như muốn đi ra ngoài, vì vậy sau khi nói xong, nàng ấy lại đi ra sân sau.
Ra ngoài, nhưng lại không đi bằng cửa trước, mà lại đi từ cửa sau!
Khuynh Ca cau mày, men theo mái nhà, đuổi theo suốt quãng đường.
Nàng không biết là do khinh công của nàng đã tiến bộ quá nhiều, hay vì công lực của Nam Minh Nguyệt quá yếu mà suốt quãng đường Nam Minh Nguyệt hoàn toàn không hề phát giác ra.
Sau khi Nam Minh Nguyệt đi ra từ cửa sau, nàng ấy lại lập tức tăng tốc độ, bóng dáng mảnh mai đó đã nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Sở Khuynh Ca lập tức đi theo, nhưng nàng không dám đến quá gần.
Nam Minh Nguyệt được biết đến như một tài nữ đứng đầu của Nam Tấn, không có chút bản lĩnh thì cái danh xưng này đã không thuộc về nàng ấy rồi.
Nàng ấy nhất định cũng là một cao thủ.
Chẳng bao lâu, Nam Minh Nguyệt đã dừng lại, trước cổng lớn một điện.
Quang minh chính đại như vậy sao?
Chỉ nhìn thấy Nam Minh Nguyệt nói với thị vệ gác cổng cái gì đó, thị vệ lắc đầu.
Nam Minh Nguyệt không cam tâm, vẫn muốn đi vào, nhưng không biết thị vệ đó đã nói gì, Nam Minh Nguyệt mới quay người bỏ đi sau một hồi thất vọng.
Điện Bác Dương, đây là chỗ của Nam Bác Mẫn!
Nhưng không biết là Nam Bác Mẫn không muốn gặp nàng ấy, hay là Nam Bác Mẫn không có ở trong điện, nói tóm lại là Nam Minh Nguyệt đã đi rồi.
Sở Khuynh Ca cẩn thận đi theo, nhưng không ngờ, Nam Minh Nguyệt vậy mà lại đi vòng ra cửa sau của điện Bác Dương, đột nhiên nhảy lên, từ bức tường sân sau leo vào trong.
Nàng ấy nhất quyết muốn gặp Nam Bác Mẫn! Trong tình hình đối phương hoàn toàn không muốn gặp nàng ấy sao?
Khuynh Ca không thể hiểu được tâm tư của nàng ấy, có lẽ nào đây là bí mật bị Thất Xảo bắt gặp?
Nam Minh Nguyệt và Nam Bác Mẫn có tư tình sao?
Nàng vòng tới một bức tường cao khác, không dám lơ là, lập tức phất tay, phóng Thiên Tàm Ti ra.
Sức mạnh của Thiên Tàm Ti vượt quá sức tưởng tượng của người thường.
Với sự trợ giúp của Thiên Tàm Ti, cho dù bức tường cao đến đâu, cũng có thể leo lên được.
Khuynh Ca thật sự rất may mắn, khi vừa lên đến bức tường cao, nàng đã nhìn thấy bóng dáng của Nam Minh Nguyệt khuất dần vào cuối một hành lang dài.
Nếu nàng leo lên chậm một tí nữa, thì e rằng đã mất tung tích của nàng ấy rồi!
Nửa đêm nửa hôm, công chúa tôn quý lại leo tường đến tìm hoàng huynh của mình, nói bọn họ không có bí mật, sẽ chẳng ai thèm tin đâu!
Nàng nhanh chóng đuổi theo.
Nơi ở của Nam Bác Mẫn rõ ràng là được bảo vệ nghiêm ngặt hơn so với điện Minh Nguyệt.
Nhưng con đường mà Nam Minh Nguyệt đi dường như đã đi không biết bao nhiêu lần, nàng ấy dễ dàng tránh được tất cả lính canh tuần tra.
Nàng ấy đang đi vào một căn phòng!
Không ngờ vừa định đi vào, liền bị người chặn lại!
Nam Bác Mẫn vậy mà lại giấu một cao thủ ở đây.
Khuynh Ca nghiêng người sang một bên, lập tức trốn sau cột đá.
“Đại hoàng huynh, ta muốn gặp huynh!” Nam Minh Nguyệt gọi người trong phòng.
Trong phòng, dạ minh châu phát sáng, nhưng không có người đáp lại.
Ám vệ nghiêm nghị nói: “Công chúa Minh Nguyệt, đại hoàng tử đã nghỉ ngơi rồi, mời công chúa ngày mai hẵng đến.”
“Hoàng huynh, huynh đã quyết tâm sẽ không gặp ta sao? Chẳng lẽ huynh thật sự không sợ ta kể hết mọi chuyện ta sao?”
Tâm trạng của Nam Minh Nguyệt tối nay có vẻ hơi bất ổn, nhưng bây giờ, nàng ấy vô cùng khích động.
Những lời này mà nàng ấy cũng dám nói ra, điều này chứng tỏ nàng ấy bây giờ quả thực có chút bốc đồng rồi.
Những người trong phòng vẫn không có phản ứng gì.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Nam Minh Nguyệt nghiêm nghị nói: “Đại hoàng huynh, chuyện này ta không thể giấu diếm thêm được nữa! Nếu huynh không ra mặt, ta sẽ chủ động đến chỗ mẫu thân và trình báo lại với người!”