Mũi tên dài không chỉ xuyên vào trong thân cây, mà còn bắn ra một lỗ to rõ ràng trên đó!
Đồng tiền xu bị mũi tên dài bắn vào thân cây đã bị biến dạng rồi! Làm thế nào có thể làm được điều này?
Không chỉ là vô cùng chính xác, mà còn kiên quyết và mạnh mẽ!
Nam Bác Mẫn rút mũi tên dài ra và đếm, là ba đồng!
Phong Tảo thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị về chỗ Thế tử gia để báo cáo thì bất ngờ nghe thấy Nam Bác Mẫn kêu lên: “Trong thân cây còn hai đồng nữa!” Toàn thân Phong Tảo gần như hóa đá!
Giọng nói của Nam Bác Mẫn rất lớn, những người có mặt đều là những người luyện võ giỏi, tuy rằng khoảng cách hơi xa nhưng mọi người đều có thể nghe thấy một cách rất rõ ràng.
Sở Khuynh Ca, Cửu công chúa của nước Sở thúc ngựa lao nhanh, cách xa trăm bước, một mũi tên bắn ra trúng năm đồng tiền xu, tất cả đều cắm chắc vào thân cây!
Thần! Chỉ có Thần mới có thể làm được điều này!
Phong Ly Dạ nhìn bóng lưng lạnh lùng, tao nhã của nàng, khóe môi vẫn luôn nở một nụ cười nhàn nhạt.
Dáng vẻ thờ ơ như vậy, cười như không cười trông nàng như một tiểu nha đầu vô tâm vô phế.
Nhưng hết lần này đến lần khác nàng khiến ánh mắt mọi người trở nên kinh ngạc!
Hắn nắm chặt nắm đấm, trong lồng ngực có chút đau nhói.
Nữ nhân đáng chết, càng xuất sắc thì dường như càng cách xa hắn.
Hắn mong nàng ở lại chỗ cũ và chờ đợi, nhưng nàng đã đi quá xa rồi!
“Tốt!” Nam Dương là người đầu tiên vỗ tay nói tốt! Tiếng cười sảng khoái thậm chí không có một chút sự ghen ghét hay tức giận nào.
Là một lời khen thật lòng!
Nam Minh Nguyệt tuyệt đối không thể so sánh với kỹ thuật bắn cung đáng sợ như vậy, trong lòng nàng ấy biết rõ điều đó.
Nam Minh Nguyệt xuống ngựa, đi tới chỗ Nam Dương cúi đầu xuống:
“Mẫu thân, xin lỗi, con không làm được.”
“Ta biết.” Nhưng Nam Dương không hề trách nàng ấy một chút nào, đối với những việc vượt quá khả năng của bản thân thì không có gì đáng trách cả. Nếu như nàng ấy làm được mà không làm vậy mới đáng bị phạt.
Sở Khuynh Ca nhảy xuống ngựa, chậm rãi đi đến trước mặt Nam Dương.
Thắng rồi, không có gì sự tự hào hay đắc ý nào cả nhưng nàng sẽ không bao giờ từ bỏ những thứ mà mình muốn.
“Thế nào? Thế tử gia có thể để cho ta mang đi được chưa?”
Nam Dương quay đầu nhìn về phía Phong Ly Dạ.
Thế tử gia của ngày hôm nay quả thực có chút yếu ớt, vốn dĩ đã bị thương, vừa rồi lại đấu với chính mình lại khiến tâm mạch bị thương.
Hơi thở bị rối loạn, chân khí bị đảo ngược, nếu không nhờ vào sức lực mạnh mẽ của bản thân thì hắn đã gục ngã từ lâu rồi.
Nhưng khuôn mặt lạnh lùng, ốm yếu và tái nhợt kia của hắn thật sự khiến người ta càng nhìn càng thêm yêu, càng yêu lại càng không muốn rời mắt.
“Được rồi, hôm nay, ta sẽ không tranh giành với ngươi.”
Nam Dương siết chặt nắm đấm, như thể có một sự đau đớn đã cắt vào tim mình. Không dễ dàng gì nàng ta mới rời mắt khỏi khuôn mặt của Phong Ly Dạ và nhìn Sở Khuynh Ca.
“Cửu công chúa, ta ngưỡng mộ tài bắn cung của ngươi, hôm nay tạm thời nhường cho ngươi nhưng…”
Nàng ta nhếch môi cười đắc ý nhưng thẳng thắn: “Nam nhân này, chắc chắn là của ta, cho dù ngươi có lợi hại hơn thì ta cũng sẽ tuyệt đối không nhượng bộ!”
Nam Dương khoát tay một cái, sau đó xoay người rời đi.
Nam Minh Nguyệt đi phía sau nàng ta, khi đi ngang qua Sở Khuynh Ca, nàng ấy nghiêng người, khẽ nói: “Bái phục!”
Sau đó, nàng ấy cũng tăng tốc độ và bước đi.
Nam Bác Mẫn đi sau cùng và sau khi chào hỏi Phong Ly Dạ, hắn ta đến trước mặt Sở Khuynh Ca.
“Cửu công chúa có kỹ năng bắn cung xuất thần, tại hạ vô cùng bái phục. Chỉ có điều, mẫu thân ta…”
Hắn ta hít một hơi thật sâu và nói: “Mẫu thân ta sẽ không dễ dàng từ bỏ những gì mà bản thân đã quyết tâm đạt được, vì vậy…”
Do dự một lúc, hắn ta lại nói: “Xin Cửu công chúa hãy bảo trọng.”
Nam Bác Mẫn cũng rời đi, Sở Khuynh Ca mới quay lại, nhìn nam nhân đang tức giận đến mức sắp nôn ra máu.
“Chàng cho rằng mình còn lại bao nhiêu máu để nôn ra? Người ta nói không bỏ cuộc, không phải là công nhận vẻ đẹp của chàng sao? Còn tức giận cái gì chứ?”