Tuy ánh nến trong phòng đã tắt, nhưng Sở Khuynh Ca vẫn chưa ngủ.
Đêm nay sau khi nàng trở về, tắm rửa xong bèn tự nhốt mình trong phòng.
Nàng ngồi trên giường, tay cầm thứ gì đó, cũng không biết đang nghĩ về chuyện gì.
Nàng vừa ngồi xuống đã ngồi suốt hơn hai canh giờ.
Mãi cho đến khi trời sắp sáng, đến khi Xảo Nhi gõ cửa.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lờ mờ sương mù, trời sắp sáng thật rồi.
Sở Khuynh Ca cúi đầu nhìn mới phát hiện thứ mình cầm trong tay cả đêm, đó là một con dao găm hình dạng kỳ lạ.
Thật ra là một con dao hai đầu, ở giữa có một cái nút chìm, “cách” một tiếng, sau khi nhấn vào con dao còn lại sẽ bật ra.
Loại dao hai đầu này nếu rơi vào tay người có võ công cao cường, nó sẽ trở thành vũ khí rất đáng gờm.
Nàng không biết vì sao mình đang yên đang lành lại cầm con dao găm này làm gì?
Đang định vứt xuống, nhưng con dao bỗng chốc như trở nên có tính kết dính, dính chặt vào ngón tay nàng không vứt xuống được.
“Công chúa, người tỉnh rồi sao? Phong Tứ tiểu thư muốn gặp người, bây giờ đang đợi trong điện.”
Giọng nói của Xảo Nhi sau cánh cửa vẫn rõ ràng như thế, có thể thấy vang dội cỡ nào.
“Không gặp.” Sở Khuynh Ca cuối cùng cũng vứt con dao xuống được, nàng nằm trên giường, nhắm mắt lại.
“Công chúa, người… người vẫn nên đi gặp đi.”
Xảo Nhi cắn môi, ngập ngừng một lúc rồi nói: “Thế tử gia cũng đến đây.”
Đôi mắt đang nhắm chặt của Sở Khuynh Ca lập tức mở ra.
“Hắn đến đây làm gì? Hậu cung là nơi ở của nữ tử, xông vào như vậy còn không sợ bị người ta dèm pha.”
“Thế tử gia là phu quân của công chúa, ngài ấy đến đây gặp công chúa sẽ không có ai dèm pha đâu.”
Xảo Nhi lại đập cửa nói: “Công chúa, người mở cửa ra trước đi được không?”
Thật ra trong lòng Xảo Nhi cũng rất lo lắng.
“Công chúa…”
Cuối cùng, người bên trong cũng xuống giường, bước đến mở toạc cửa phòng ra.
“Công chúa!” Xảo Nhi đã thức cả đêm, cũng chưa từng chợp mắt chút nào, bây giờ nàng ấy nhìn thấy Sở Khuynh Ca, trong lòng chợt thấy xót xa.
“Công chúa, người ta cũng đã đến rồi, hay là… cứ đi gặp đi?”
“Không gặp.” Thái độ Sở Khuynh Ca rất kiên quyết.
“Công chúa… đây là thứ gì vậy?” Xảo Nhi nhìn con dao được nhét vào tay mình, vẻ mặt ngơ ngác: “Đây là…”
“Trả thứ này cho hắn, bảo hắn sau này đừng đến nữa.”
Sở Khuynh Ca quay người, đang định trở vào trong.
Phía sau bỗng nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng: “Ngay cả gặp ta một lần, nàng cũng không dám gặp sao?”
Sở Khuynh Ca sửng sốt, ánh mắt phức tạp chợt hiện lên rồi biến mất.
Ngoảnh đầu nhìn thấy nam nhân trước mắt mình, nàng khẽ cong khóe môi, mỉm cười đầy chế giễu.
“Thế tử gia sao lại tự cao tự đại giống hệt như trước vậy?”
Trước đây, lúc nàng nói những lời chế giễu này Phong Ly Dạ chỉ thấy giận.
Bây giờ hắn lại thấy đau lòng.
“Nói với ta, mọi chuyện giữa nàng và ta không phải là giả vờ!”
“Lẽ nào thế tử gia còn chưa rõ sao?”
“Ta muốn nàng nói cho ta biết!” Hắn chợt lên giọng, nắm chặt lấy cổ tay nàng, lôi nàng về phía mình.
“Phong Ly Dạ, ngươi làm gì vậy? Đây là hậu cung, không đến lượt ngươi làm bừa!”
Ánh mắt Sở Khuynh Ca chợt u ám, đánh vào người hắn một cái.
Không ngờ thế tử gia trước nay không sợ đau, bây giờ bị nàng đánh một cái lại thay đổi sắc mặt, khó chịu rên rỉ.
Nàng bỗng nhiên nhớ ra, chỗ mình đánh là chỗ bị đâm đêm nay!