“Ly Dạ.” Đột nhiên Sở Khuynh Ca gọi hắn.
Phong Ly Dạ dừng chân ở cửa, quay đầu lại, nhìn hình bóng của nàng qua bức bình phong.
Hắn chỉ do dự một lúc, rồi quay người, đi tới trước mặt nàng.
“Sao vậy?” Tối nay, hình như là có chuyện muốn nói với hắn?
Bình thường khi nàng nói chuyện cũng không ngập ngừng như vậy.
“Muốn nói gì sao?”
Nhưng nàng không nói gì, chỉ nhìn hắn, ánh mắt phức tạp đó, trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy.
Nha đầu này, rốt cuộc là đang nghĩ cái gì?
Không biết là qua bao lâu, Sở Khuynh Ca mới nhỏ tiếng hỏi: “Liệu có nguy hiểm gì không?”
Tử sĩ, theo cách nói của thế kỷ hai mốt, thì chính là biệt đội đánh thuê.
Nhưng những người của biệt đội đánh thuê, ít nhất vẫn có máu có thịt, còn biết đau là gì.
Khi Sở Khuynh Ca xem trên tivi, thì thấy những tử sĩ đó giống như tử thần vậy đứng giữa ranh giới sống và chết, vì muốn đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn.
Nếu không hoàn thành bất cứ nhiệm vụ nào, bọn họ quay về cũng đồng nghĩa với chết.
Vì vậy, họ giống như một kẻ điên, đến khi chết mới được nghỉ ngơi.
“Có thể nghe thấy những lời này từ miệng của nàng, thật sự là rất hiếm có.” Cho nên, tâm trạng của Phong Ly Dạ lúc này rất tốt.
“Có nguy hiểm gì không?” Sở Khuynh Ca không để ý tới lời nói đùa của hắn, hỏi lại lần nữa.
Hắn rất muốn nói là không có, nhưng, nàng chắc chắn sẽ không tin những lời an ủi như vậy.
Do dự một lát, hắn mới nói: “Không biết là có bao nhiêu tử sĩ trà trộn vào hoàng thành, cho nên, không biết có nguy hiểm hay không, nhưng mà…”
Trước đây, cho tới hiện tại chưa từng có ai cho hắn cơ hội nói những lời này.
Đêm nay, là một ngoại lệ.
Lần đầu tiên, sau hơn hai mươi năm.
Hắn nghiêm túc nói: “Ta sẽ quay về.”
Đây là một lời hứa, cho dù có nguy hiểm đến cỡ nào, hắn cũng sẽ giữ lại cái mạng của mình!
“Quay về gặp nương tử của ta.”
Phong Ly Dạ rời đi, thuộc hạ cũng đã đợi sẵn bên ngoài, lần này phải tiêu diệt được toàn bộ gián điệp của Bắc Tần, không thể có sai sót.
Sở Khuynh Ca thất thần ngồi trên giường một lúc lâu, đầu óc trở nên trống rỗng.
“Công chúa!” Không biết từ khi nào, Xảo Nhi đã đẩy cửa xông vào.
“Công chúa, em nghe Lam Vũ nói, Thế tử gia và Phong Tứ bọn họ đi truy sát gián điệp Bắc Tần rồi.”
“Tiểu nha đầu nhà em, quan tâm mấy chuyện này làm gì?” Sở Khuynh Ca nhẹ nhàng nói.
Xảo Nhi chạy vội tới, quỳ xuống trước mặt nàng: “Công chúa, người đã từng đồng ý, sẽ không làm hại Thế tử gia nữa!”
“Em biết rồi sao?” Sở Khuynh Ca không chút biểu cảm nhìn nàng ấy.
Thực ra Xảo Nhi không biết, nhưng, nàng ấy lại có một dự cảm không lành.
“Công chúa…”
“Bảo Lam Vũ vào đây, ta có chuyện muốn nói với hắn ta.”
Một lúc sau, Sở Khuynh Ca mặc một bộ kình trang, đi ra từ Công chúa uyển.
Nàng vẫn không hiểu, tại sao nam tử áo đen lại không thương lượng với nàng trước khi hành động?
Có sự giúp đỡ của nàng, tỷ lệ chiến thắng cũng sẽ cao hơn.
Không lẽ, hắn ta thật sự không tin tưởng nàng sao?
Nhưng, nếu như không tin tưởng nàng, sao có thể dẫn Phong Ly Dạ đến Vọng Phu Nhai như cũ được?
Vọng Phu Nhai và Đoạn Trường Nhai, gần nhau như vậy, nhưng cuối cùng, bọn họ lại dẫn Phong Ly Dạ đến Đoạn Trường Nhai.
Kế hoạch chưa từng thay đổi, tại sao lại không thông báo với nàng, đã hành động rồi?
Nam tử áo đen đó, rốt cuộc là đang tính toán gì vậy?
“Yêu nữ!” Sở Khuynh Ca không ngờ, vừa mới bước ra cửa, đã gặp Yến Lưu Nguyệt.
Yến Lưu Nguyệt mặc một bộ kình trang, tay cầm vũ khí, nhìn dáng vẻ, hình như muốn đi ra ngoài.
Nhìn hướng bà ta đi tới… là vừa mới đi ra từ Thanh Vân Uyển?
“Ồ, muộn như vậy rồi phu nhân còn mang theo vũ khí muốn đi đâu vậy?” Đôi mắt Sở Khuynh Ca tối sầm, nhưng khóe môi lại nở nụ cười thản nhiên.
Yến Lưu Nguyệt đang không biết có nên tin tưởng tin tức vừa mới nhận được hay không, nhưng khi nhìn thấy Sở Khuynh Ca, bà ta lập tức cau mày: “Ly Dạ không ở cùng ngươi sao?”
Sở Khuynh Ca không biết nam tử áo đen đã dùng cách gì, mà khiến Yến Lưu Nguyệt đi ra ngoài.
Nhưng, nàng đại khái cũng hiểu được cách làm của nam tử áo đen.
Kế hoạch của bọn họ vẫn như cũ, chỉ là, nam tử áo đen không đưa nàng đi cùng mà thôi.
Giống như, không muốn nàng nhúng tay vào chuyện này? Mục đích là gì? Nàng vẫn không hiểu!
“Nhi tử của người?”
Sở Khuynh Ca khoanh tay trước ngực, cười lạnh: “Ha, bây giờ, chắc đang chạy đi nộp mạng rồi.”
Sắc mặt Yến Lưu Nguyệt thay đổi, tức giận nói: “Quả nhiên là ngươi! Là ngươi cấu kết với những người đó, hại nhi tử của ta!”