Nam Dương có bảy người con nuôi, tất cả đều được phong làm hoàng tử và công chúa.
Vị tiểu điện hạ Sở Vi Vân này trước mắt chưa có phong hào nhưng địa vị rõ ràng cao hơn bọn họ.
Toàn bộ đội ngũ và phụ cận chia làm hai đội hình.
Đội ngũ tiến vào thành do Nữ quan đại nhân dẫn đầu. Nam Tân Dịch và Nam Dung Dung quay lại đội ngũ của các hoàng tử và công chúa, cùng nhau nghênh đón tiểu điện hạ.
Sở Vi Vân ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên trong lòng có chút không vui.
Không chỉ hoàng tử tuấn tú mà mấy công chúa kia cũng rất đẹp!
Chưa tính chuyện Nam Dương nhận nuôi hoàng tử, còn mang mấy nàng công chúa này về làm gì? Làm người khác khó chịu sao?
Hơn nữa, trong số đó còn có một người mặc y phục màu tím, kể cả dung nhan lẫn khí chất đều có thể sánh với nàng ta.
Vừa nhìn đã ghét!
Nhưng…
“Chẳng phải có bốn vị hoàng tử sao? Sao chỉ có ba người?” Nàng ta nhíu mày nhìn sáu người trước mắt.
Thật vô lễ, quá cao ngạo!
Đây là ấn tượng đầu tiên của tất cả hoàng tử và công chúa đối với Sở Vi Vân.
Đại hoàng tử, Nam Bác Mẫn, ôn hòa nói: “Tam hoàng đệ hay đi ngao du bốn bể, phần lớn thời gian hầu như không ở Tấn Thành.”
“Ngươi là ai?” Sở Vi Vân nhìn nữ tử mặc y phục màu tím.
Nữ tử đó dịu dàng đáp lại: “Ta là Lục công chúa, Nam Minh Nguyệt.”
Sở Vi Vân không thích nàng ấy, nàng ấy là người đẹp nhất trong ba vị công chúa ở đây.
Vẫn là kiểu này, xinh đẹp tuyệt trần khiến người khác khó lòng rời mắt!
Ghét nhất nữ tử như vậy xuất hiện trước mặt nàng ta.
Nàng ta hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào.
Nam Dung Dung dùng khuỷu tay huých nhẹ vào Lục hoàng tỷ, cười nói: “Tỷ đẹp hơn nàng ta làm nàng ta không vui.”
Tuy nói giọng nói không lớn nhưng không tránh khỏi bị những người xung quanh nghe thấy.
Sắc mặt Sở Vi Vân trầm xuống, trừng mắt nhìn nàng ta: “Ngươi nói bậy cái gì thế? Nàng ta đẹp hơn ta ở chỗ nào?”
Cùng… Cùng lắm là như nhau thôi.
Nam Dung Dung miệng chó không mọc được ngà voi, miệng nàng ta sớm muộn gì cũng bị Sở Vi Vân xé nát!
Nam Minh Nguyệt hơi xấu hổ nhưng nàng ấy vẫn mỉm cười, vô cùng tao nhã.
Khí chất quả thật hơn hẳn Sở Vi Vân đang hét toáng lên.
Mấy vị hoàng tử cũng có chút không được tự nhiên. Từ lâu, tiểu điện hạ đã nổi tiếng là một nữ tử có lòng dạ hẹp hòi.
Thật sự rất thất vọng.
Sở Vi Vân rất nhanh đã phát hiện, tật cũ của nàng ta lại đến rồi!
Từ sau khi Sở Khuynh Ca xuất hiện và cướp đi Dạ ca ca của nàng ta, nàng ta không chịu nổi dù chỉ là một chút kích thích.
Nhất là kích thích từ nữ nhân.
Nhưng Sở Vi Vân không còn nhiều thời gian để ngẫm lại.
Bởi Phong Ly Dạ và Sở Khuynh Ca đã vào thành rồi.
Sự tồn tại nào thế này?
Dáng người cao lớn anh tuấn trời phú kia hoàn toàn có thể sánh ngang với thiên địa!
Không, dù thiên địa ở trước hắn cũng bị lu mờ!
Nam Tấn là đất nước chuyên sản sinh ra các nam nhân anh tuấn. Nhìn chung, nam tử của đất nước này đẹp hơn nhiều hơn so với các nước khác.
Vị Thế tử gia trước mắt là nam tử hoàn mỹ nhất mà nàng ta từng gặp.
Lần trước ở Nam Tấn, Thất công chúa lướt qua Ly thế tử cũng u mê không thoát ra được!
Mà mấy lần trước Ngũ công chúa Nam Phượng Hoàng và Lục công chúa Nam Minh Nguyệt đều không có duyên nhìn thấy.
Lần này vừa nhìn hồn phách đã bay đi mất!
Sở Vi Vân biết Dạ ca ca lúc nào cũng luôn nổi bật, cho dù nam tử khác có đẹp đến đâu chăng nữa cũng không bằng một phần mười hắn.
Nhưng nàng ta không vui khi các cô nương khác cứ say sưa mê mẩn nhìn Phong Ly Dạ.
Nàng ta chen vào mọi người đi đến trước mặt Phong Ly Dạ, đưa tay nắm lấy tay hắn: “Dạ ca ca, chúng ta cùng đi diện kiến bệ hạ.”