“Vợ…”
Trên đường về, trong xe ngựa, một nam nhân say rượu nào đó.
“Gia của chúng ta rất ít khi uống say. Lần trước uống say vẫn là… vẫn là lúc tướng quân qua đời.”
Phong Tảo không muốn để mọi người hiểu lầm Thế tử gia nhà bọn hắn. Lúc trở về, nói nhỏ với Xảo Nhi đang ngồi trước xe ngựa với mình.
Đương nhiên, lời này cũng là cố ý nói cho Sở Khuynh Ca nghe.
Công chúa đừng nghĩ rằng Gia là một tên sâu rượu. Thế tử gia nhà bọn hắn thật sự không thích say rượu.
Tối nay… là một ngoại lệ.
Xảo Nhi chỉ cười cười, không nói chuyện, nhưng rõ ràng đang có dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Còn Sở Khuynh Ca đang ngồi trong xe ngựa, nhìn nam nhân đang ngủ trên chân mình, khuôn mặt mang theo một chút ý cười lạnh lùng theo thói quen, lúc này lại nhiễm mấy phần ngưng trọng.
“Vợ.” Phong Ly Dạ lại gọi một tiếng.
Trong lời nói mang theo mùi rượu nồng nặc.
Tối nay, rốt cuộc là tên này đã uống bao nhiêu?
Càng khiến người ta bất đắc dĩ hơn là, sau khi biết từ “vợ” này có nghĩa là “thê tử”, hắn đều gọi nguyên cả tối.
Nàng chưa từng thấy Ly Thế tử như vậy bao giờ.
Để lộ tình cảm ra ngoài!
Trước kia hắn tuyệt đối sẽ không như vậy!
Không nhận được lời đáp lại, Phong Ly Dạ rất bất mãn, bàn tay to nắm lấy cổ tay nàng, kéo về phía người mình.
Sở Khuynh Ca suýt nữa bị hắn dọa chết.
Vẫn còn đang suy nghĩ, bỗng nhiên bị kéo một phát. Một tiếng bộp, đụng vào người hắn.
Nam nhân lập tức lật người, đè nàng ở dưới thân.
Cũng may là xe ngựa đủ lớn!
“Chàng làm gì?” Nàng chống hai tay lên vai hắn.
Mùi rượu cả người, nàng bị xông đến mức hơi mơ hồ.
Người nam nhân trước mặt, vì sao, không thể nào hận nổi?
“Ly Dạ, đừng như vậy, bên ngoài có người.”
Phong Tảo lập tức chỉ bầu trời trên đỉnh đầu, nói lớn với Xảo Nhi: “Xảo nhi, ngươi xem, trăng đêm nay thật đẹp.”
Xảo Nhi thiếu chút nữa là trợn dọc hắn ta một cái.
Giấu đầu lòi đuôi, rõ ràng là đang chăm chú nghe lén!
Để tránh làm cho công chúa xấu hổ, nàng ấy cũng chỉ có thể phụ họa một tiếng: “Đúng đấy, trăng sáng vừa tròn vừa to, những ngôi sao cũng rất sáng, thật đẹp quá.”
“…” Sở Khuynh Ca cạn lời. Đam Mỹ Hài
Cũng may sau khi Phong Ly Dạ đè lên người nàng, chỉ dùng ngón tay nghịch mái tóc dài của nàng, không hề có động tác gì quá đáng.
Nàng khẽ đẩy một cái: “Bước xuống, chàng nặng quá, đè… làm ta không thở nổi.”
Hình như hắn đã nghe hiểu lời này, khẽ nghiêng người, rời khỏi người nàng, nhưng vẫn co cánh tay lại, ôm nàng vào lòng.
“Vợ.” hắn lại thì thầm một câu.
Đôi mắt say lờ đờ, lộ ra mùi rượu dập dờn, mê người không nói nên lời.
Đặc biệt là giọng nói của hắn, trầm thấp như cái khánh đá đánh vào nhau, lại giống như sợi dây đàn trầm nhất của chiếc đàn cello được gảy lên.
Một chút khàn khàn, từ tính đến rối tinh rối mù!
Trái tim của Sở Khuynh Ca nhịn không được đập thình thịch. Nàng ngước mắt, vừa không cẩn thận đã nhìn thấy yết hầu gợi cảm của hắn, đang trượt lên trượt xuống.
Trái tim đập vang một tiếng, có hơi nhói đau.
Nàng theo bản năng nhấc tay, che tại vị trí trái tim của mình, hô hấp cũng bắt đầu loạn.
Nam sắc, lại có thể lợi hại đến mức này!
Suýt nữa là nhịn không được muốn nhào qua, nuốt sạch hắn rồi!
“Vợ.” Nàng không có nhào qua, nhưng Phong Ly Dạ lại ôm nàng qua.
“Làm gì?” Bên ngoài đều là người, Phong Tảo và Xảo Nhi, phía sau còn có đám người Phong Tứ hộ tống.
Tên này cũng không ngại mất mặt!
Uống chút rượu là bắt đầu làm bậy, vẻ cao quý lạnh lùng bình thường đi đâu hết rồi?
Phong Ly Dạ không biết nàng đang nghĩ gì. Sau khi kéo nàng qua, lại lần nữa đè lên người nàng.
Chỉ là lần này, trong đôi mắt say lờ đờ của hắn lại lộ ra một chút đau khổ gần như không thể nhận ra.
“Vợ, nàng thật sự vui chứ?”
Sở Khuynh Ca căng thẳng, năm ngón tay lập tức nắm chặt lại: “Chàng… chàng có ý gì?”
“Nàng thật sự bằng lòng ở lại bên cạnh ta chứ?”
Hơi thở của hắn rất trầm, rất nặng, nặng nề phả lên mặt nàng, không hiểu sao lại khiến trái tim nàng nhoi nhói.
Giọng nói của hắn ngày càng khàn, thì thầm: “Nhưng ta rất vui, chưa bao giờ vui sướng như vậy.”
Hắn đặt bàn tay lên mặt nàng, ngón tay dài men theo mặt nàng, một đường lướt xuống cái cổ non mịn.
Tiếp đó cúi đầu, vùi đầu vào giữa cần cổ nàng. Hơi thở nóng bỏng, hun nóng da thịt nàng.
“Đừng lừa ta, chúng ta vĩnh viễn như thế này, được không?”