Nàng sẽ đợi ta chứ?
Lời này, tựa như một trận gió, sau khi thổi qua bên tai, không lưu lại dấu vết.
Nàng thậm chí còn chưa có cơ hội trả lời, hắn đã đứng dậy rời đi.
Tựa hồ, không cần đến đáp án của nàng.
Cũng giống như, sớm đã biết câu trả lời là gì, nên không muốn cắm thêm một đao vào ngực của chính mình.
Có vài người, cứ đi cứ đi, rồi rời xa.
Có những lời, cứ nói cứ nói, rồi cũng quên.
Sẽ đợi sao? Có lẽ, sẽ không đâu.
Cho nên, nàng không nói, hắn không nghe, chính là câu trả lời tốt nhất.
Hai ngày kế tiếp, Phong Ly Dạ đang dưỡng bệnh vẫn luôn ở trong Đông Sương phòng của điện Vĩnh Hòa, dường như chưa từng rời khỏi đó.
Ngoại trừ lúc bắt đầu, Sở Khuynh Ca đã thử về điện Vĩnh An ở Nam Khánh hai lần, dựa vào liệu pháp xoa bóp nàng có được, nghe ngóng tin tức từ Phượng Cửu Khanh.
Có điều nghe nói, Quốc sư ở lại điện Vĩnh An một đêm, ngày hôm sau thì lập tức rời đi.
Về phần ông ta muốn ra ngoài làm gì, đây cũng coi như chuyện quốc gia cơ mật, người ta không có nghĩa vụ phải nói cho nàng.
Tóm lại sau ngày hôm đó, nàng cũng không gặp lại Phượng Cửu Khanh.
Sở Khuynh Ca cũng không thể nhớ nổi, đêm hôm ấy bản thân rốt cuộc đã nói những gì với Phượng Cửu Khanh.
Đôi mắt của Phượng Cửu Khanh có sức hút hồn, nếu như lúc đó không phải đã uống một chút rượu, ý chí tiêu tán, nàng cũng không dễ dàng bị ánh mắt của ông ta mê hoặc.
Nhưng đêm ấy, rốt cuộc đã cùng ông ta nói chuyện gì?
Ông ta sẽ vẫn quay lại tìm nàng có đúng không?
Sở Khuynh Ca có dự cảm, Phượng Cửu Khanh nhất định sẽ quay lại, nhất định sẽ quay lại tìm nàng.
Nàng chỉ cần đợi!
Chạng vạng ngày thứ tư, Lam Vũ đã trở về.
“Công chúa, bản thiết kế này của người, trên trời dưới đất ngoại trừ Mộ Bạch tiên sinh, e là không còn người nào có thể hiểu được, đừng nói là chế tạo được ra.”
Lam Vũ tay trắng trở về, trước ngực vẫn còn ôm bản thiết kế của nàng.
Quả nhiên không thể nào tìm được thợ thủ công có thể chế tạo được dụng cụ này. Dụng cụ này cần được kết nối với máy phát điện của nàng, dùng nguyên lý điện từ phân tách cùng một lúc máu đã can thiệp bởi thuốc về cả mặt hóa học và vật lý. Nàng muốn làm một giám định họ hàng đơn giản nhất.
Độ chính xác đương nhiên không thể so sánh với những thiết bị tinh vi của thế kỷ 21, dù sao, khoa học công nghệ ở nơi đây cũng có hạn.
Nhưng, so với cái gì mà nhỏ máu nhận thân, còn chính xác hơn gấp trăm lần.
Đáng tiếc, không có ai có thể chế tạo được nó.
“Công chúa, người đừng nản lòng, chúng ta không quen thuộc địa hình ở Nam Tấn, những thợ thủ công mà ta tìm được cũng chỉ có hạn.”
Thấy nàng không vui, Lam Vũ nhanh chóng an ủi: “Đợi khi trở về nước Sở, ta nhất định có thể tìm được thợ thủ công giỏi cho công chúa.”
Sở Khuynh Ca chỉ gật đầu, mỉm cười yếu ớt.
Không thể nói với hắn ta, quay về nước Sở, dụng cụ này sẽ trở nên vô dụng.
Bắt buộc phải chế tạo ở Nam Tấn, bắt buộc phải sử dụng ở đây.
Có điều, những lời này tạm thời vẫn chưa thể nói với Lam Vũ.
“Ngươi về nghỉ ngơi trước đi, ra ngoài mấy ngày cũng mệt rồi.”
“Vâng.” Lam Vũ hai tay dâng lên bản thiết kế lên, sau đó mới chậm rãi lui ra ngoài.
Sở Khuynh Ca cầm bản thiết kế xem xét một lúc, rồi mới cuộn lại bỏ vào trong hộp.
Vừa mới đến không bao lâu đã chạm mặt Mộ Bạch, nàng còn tưởng rằng, thợ thủ công của niên đại này có thể chế tạo thứ mà nàng muốn.
Không ngờ rằng, hóa ra người nàng gặp lúc đầu lại là vương giả, hiện giờ vương giả không ở đây, chỉ còn sót lại một đống đồng đen, mới biết vương giả không dễ dàng mà gặp được.
Chán nản.
Rốt cuộc Mộ Bạch đang ở đâu?
Trong phòng thiền, cửa phòng bị người ta gõ một vài lần. Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng như vậy…
“Mục Uyên, vào đi.” Mục Uyên đang đứng ở ngoài sững sờ một lúc, rồi đẩy cửa bước vào.
“Làm sao người biết… Là ta?” Có chút ngoài ý muốn.
“Thất Xảo vô cùng thô lỗ, tiếng gõ cửa của Lam Vũ không nhẹ không nặng rất nề nếp, chỉ có ngươi, do do dự dự, muốn vào nhưng lại không dám…”
“Ta có gì không dám chứ?” Mặt Mục Uyên không hiểu sao lại nóng lên.
Tuy miệng nói như vậy nhưng mặt hắn ta vẫn ửng hồng, một đường kéo dài đến tận mang tai.
Mặt vừa đỏ lên, hắn lập tức vô thức lùi xuống nửa bước, cách xa nàng.