Bọn họ lướt ở phía trên mặt của ao sen.
Rõ ràng hành tung đã bị bại lộ.
Người mặc đồ đen khoác áo choàng rộng thùng thình, ngoại trừ nhìn dáng vẻ rất cao lớn thì cũng không nhìn rõ được dáng người trông như nào.
Còn cái người mặc đồ trắng… Sở Khuynh Ca nhìn thấy lập tức cảm thấy thấp thỏm trong lòng. Người đó rõ ràng là một tù nhân.
Dù ở trong màn đêm, nhưng vết máu cùng trang phục cực kì bẩn thỉu của người kia lại khiến người khác có thể nhìn thấy được lờ mờ.
Tù nhân bị giam trong ao sen đã được người mặc đồ đen đưa đi.
Tên tù nhân kia có mái tóc rất dài, thoáng liếc nhìn qua lại thấy vóc người có hơi nhỏ bé.
Cũng không biết rốt cuộc là nữ nhân, hay là một nam nhân đang lom khom cõng người kia nữa.
Khuynh Ca cuống lên, đang muốn đuổi theo xem thử rốt cuộc tên tù nhân mặc đồ trắng đó là người nào.
Không ngờ nàng vừa hành động lại khiến một cao thủ ẩn sĩ ở cách đó không xa quát lên một tiếng: “Kẻ nào đang trốn trong ao sen?”
Năm ngón tay của Khuynh Ca căng thẳng, trơ mắt nhìn người mặc đồ đen kia mang tên tù nhân áo trắng kia đi.
Ngay lập tức, binh lính ở phía sau đuổi tới, nàng ở đây đã không còn tâm trạng đâu ở lại nữa bèn men theo đường tẩu thoát trong bản đồ mô phỏng mà Mục Uyên đã vẽ, dốc sức lặn vào trong nước.
Ao sen rất lớn, có một nơi liên thông ra bên ngoài điện Vô Trần.
Đó là con đường duy nhất có thể chạy trốn mà Mục Uyên đã đánh dấu ở trong bản đồ mô phỏng.
Nơi liên thông đó tên là điện Kỳ Nguyệt.
Không biết là điện của ai, nhưng sau khi ra khỏi ao sen Sở Khuynh Ca đã một mạch lẻn vào bên trong điện Kỳ Nguyệt.
Chất liệu của bộ đồ lặn không tốt bằng ở thế kỷ hai mươi mốt, xiêm y bên trong vẫn bị ướt, ngay cả tóc cũng bị ướt theo.
Nàng cởi bộ đồ lặn ra, tìm đại một chỗ nào đó cất kỹ. Bên ngoài điện thấp thoáng truyền tới tiếng của thị vệ đuổi theo bắt thích khách.
Đến bây giờ vẫn còn đang đuổi bắt thích khách, nói cách khác thì người mặc áo đen kia đã mang tên tù nhân bị giam đó rời khỏi rồi.
Rốt cuộc thì tên tù nhân áo trắng đó là ai? Là nam hay nữ?
Rốt cuộc có phải là Nam Tinh hay không?
Chỉ mới thất thần mấy phút, thích khách lại đã xông vào điện Kỳ Nguyệt rồi.
Khuynh Ca không dám ở lại lâu thêm, lập tức tiến vào bên trong điện.
Phía sau lưng là tiếng của thị vệ và cung nhân điện Kỳ Nguyệt đang đấu khẩu.
Nhắc tới cũng thấy lạ, điện Kỳ Nguyệt này lại không có mấy người cung nhân.
Dường như chỉ có mấy người hạ nhân, ngay cả một cung nữ cũng không có.
Hoàng cung Nam Tấn có rất ít thái giám, nhưng hạ nhân lại rất nhiều.
Chung quy cũng vì ở đây là nữ quyền, nữ vương không thích thái giám nên cũng không có quá nhiều quy củ ràng buộc như thế đối với nam nhân.
Thị vệ có thể tiến vào hậu cung, ngược lại thì số lượng cung nữ lại thua kém những quốc gia khác hàng nghìn cây số.
Mặc dù phần lớn hạ nhân đều là nam nhân, nhưng là kiểu nam nhân chân chính bình thường.
Một người hạ nhân vẫn cố ngăn cản: “Thượng Cung đại nhân, hoàng tử chúng nô tài đã nghỉ ngơi rồi, kính xin…”
“Có người nhìn thấy thích khách xông vào điện Kỳ Nguyệt, ta nhất định phải điều tra cho rõ, tốt nhất ngươi đừng ngăn cản!”
Đầu ngón tay của Khuynh Ca căng thẳng, không ngờ lần này Hàn Thượng Cung lại đích thân tới bắt thích khách.
Có thể thể thấy được tù nhân ở ao sen điện Vô Trần thật sự đã được mang đi rồi, lúc này chỉ e là bệ hạ Nam Khánh đang giận đến bầm gan tím ruột.
Hàn Thượng Cung đã tới rồi, những tên hạ nhân này dĩ nhiên không có năng lực để ngăn cản, bọn họ sẽ lập tức qua tới.
Sở Khuynh Ca quay đầu nhìn lại, phía sau là một loạt những gian phòng trong điện.
Lúc này nghe hạ nhân nói nơi này là tẩm cung của hoàng tử nào đó, chỉ là không biết vị hoàng tử nào thôi.
Khuynh Ca còn đang suy ngẫm rốt cuộc thì phải trốn vào chỗ nào, phía trước mặt thì Hàn Thượng Cung đã dắt theo đám thị vệ đẩy đám hạ nhân kia ra.
“Lục soát cho ta!”
Hàn Thượng Cung ra lệnh, tất cả những tên thị vệ lập tức xông vào.
Sở Khuynh Ca cau mày lại, đến giờ phút này lại vẫn chưa tìm ra được chỗ nấp nào an toàn cả!