“Công chúa, rất nhiều chuyện chưa chắc đã như người nhìn thấy, người của Phong gia cũng không đơn thuần như người tưởng tượng.”
Bên ngoài truyền đến một vài tiếng bước chân.
Người tới không cố ý che dấu hành tung của mình, cho nên Sở Khuynh Ca và Sở Nhan đều nghe thấy rõ ràng.
Lần này Sở Nhan không câu nệ nữa, kéo Khuynh Ca qua, hạ thấp giọng, cực kỳ cẩn thận.
“Công chúa, năm đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, ta không biết tương lai mình còn có cơ hội nói cho người biết hay không.”
“Không cần quan tâm chuyện trong quá khứ, chỉ có rời xa mọi thứ ở nơi này, rời xa tất cả mọi người ở nơi này, người mới có thể an toàn.”
Sở Khuynh Ca lại nhíu mày, khẽ nói: “Không, ta tin là Nam Tinh vẫn còn sống, ta muốn tìm ra bà ấy.”
“Người…” Nàng thế nhưng lại muốn tìm chủ tử! Tại sao nàng…
“Công chúa, người… đến tột cùng người biết cái gì?”
“Ta chỉ suy đoán, Sở Vi Vân vốn dĩ không phải là nữ nhi của Nam Tinh.”
“Công chúa…”
“Có lẽ, Sở Nhan tướng quân sẵn lòng cho ta một đáp án.” Khuynh Ca nhìn chằm chằm ông ta, vẻ mặt nghiêm túc.
Tiếng bước chân ở bên ngoài dừng lại, người đại khái là đã đến viện tử phía dưới, nhưng trong số những người tới, có một người võ công không hề mạnh.
Tiếng bước chân của người nọ cũng đặc biệt rõ ràng.
Khuynh Ca nhìn chằm chằm vào đôi mắt tràn đầy kinh ngạc của Sở Nhan: “Ta sẽ dùng sự hỗn xược của bản thân để chứng minh suy đoán của mình.”
“Công chúa, người… người coi như…” Trong lòng Sở Nhan rất lo lắng, ông ta rất rõ ràng, những người đó lập tức sẽ tới.
Một tay ông ta giữ chặt cổ tay Khuynh Ca, đây đại khái là việc ông ta có thể làm, đối với công chúa là chuyện vô lễ nhất.
Nhưng, có một số lời còn không nói nữa, sợ là không kịp!
“Đây là một âm mưu, công chúa, thuộc hạ cầu xin người, cái gì cũng đừng quan tâm nữa, rời khỏi nơi này. Nếu như… nếu như công chúa muốn tìm thân nhân của mình, đi…”
Bọn họ lên lầu và đang đi về phía bên này.
Mặt mày Sở Nhan lo lắng, thái dương thấm một tầng mồ hôi mỏng.
“Đi nước Tinh Nguyệt!”
Đây là câu cuối cùng Sở Nhan nói với nàng.
Tiếng bước chân quả nhiên là lên lầu, đi đến bên ngoài cửa.
Phong Tứ trở lại trước, đi theo Phong Tứ vào cửa là Phong Ly Dạ.
Cùng với nữ tử phía sau hắn, Sở Vi Vân.
“Cha, con nghe cha nói chịu…”
Sau khi nhìn thấy bóng dáng ngồi bên giường, lời nói của Sở Vi Vân đột nhiên ngưng bặt.
“Sở Khuynh Ca! Sao ngươi có thể ở đây?”
Nàng ta bối rối một hồi, quay đầu lại nhìn Phong Ly Dạ, gấp đến độ hai mắt nhất thời đỏ quạch hết lên.
“Dạ ca ca, nàng ta… Làm thế nào nàng ta có thể? Nàng ta… nàng ta sẽ nói ra mọi thứ mất!”
Vẻ mặt Phong Ly Dạ không chút thay đổi, rất rõ ràng, căn bản không đồng ý lời nói của nàng ta.
Sở Khuynh Ca đứng lên, đi ra ngoài cửa, không chút để ý tới Sở Vi Vân,.
Lúc sắp tới cửa, nàng bỗng nhiên ngừng lại, ngoảnh đầu nhìn Sở Vi Vân, đôi môi mỏng nhếch lên, kéo ra một nụ cười châm chọc.
“Ông ta là người được cứu đi từ trong tay nữ hoàng bệ hạ, Vân Quận chúa, ngươi sẽ không vì lấy lòng Nam Khánh nữ hoàng mà làm ra loại chuyện này chứ?”
Mi tâm Phong Tứ dao động, ánh mắt chợt dừng ở trên người Sở Vi Vân.
Tuy rằng gương mặt Phong Ly Dạ vẫn lạnh nhạt, tầm mắt cũng hướng về Sở Vi Vân.
Sở Vi Vân cứng đờ cả người, cuống quít quay đầu lại, cười gượng nói: “Ngươi, ngươi nói bậy cái gì thế, ta làm sao có thể…”
Suy nghĩ một chút, lại cảm thấy lúc này mình hẳn là tức giận.
Nàng ta lập tức trở mặt: “Sở Khuynh Ca, thế mà ngươi lại châm ngòi ly gián, ngươi có mưu mô gì?”
Mà Sở Khuynh Ca đã không đếm xỉa tới nàng ta, cất bước ra cửa.
Sở Vi Vân không chịu bỏ qua, đi tới trước mặt Phong Ly Dạ: “Dạ ca ca, nàng ta vu khống ta, nàng ta…”
“Phong Tứ, chăm sóc tướng quân cho tốt.” Phong Ly Dạ xoay người rời đi.
Sở Vi Vân nhất thời hoảng hốt một phen.
Dạ ca ca… Thế này là để cho Phong Tứ quan sát nàng ta, để nàng ta không làm ra chuyện tổn thương đến Sở Nhan sao?
Tiện nhân kia cùng lắm chỉ là một câu đơn giản, vậy mà hắn lại tin!
“Dạ ca ca…” Sở Vi Vân còn muốn đuổi theo.
Phong Tứ thản nhiên nói, “Không phải Quận chúa quan tâm đến thương thế của tướng quân sao? Chi bằng, cẩn thận ở bên cạnh tướng quân đi!”