“Thế tử gia!” Phong Nhiễm và Phong Quý đuổi đến.
Phong Tứ cũng đỡ Sở Nhan tiến lên phía trước vài bước, nhìn về phía vách núi tối đen, sâu không thấy đáy.
Phượng Cửu Khanh nhảy xuống vách đá, tất nhiên không phải muốn nhảy xuống để tự vẫn.
Người có thể ung dung đi vào vách núi cao vạn thước như vậy, quả nhiên tuyệt đối là người không phải người bình thường có thể so sánh được.
Phong Tứ đương nhiên là không thể sánh được, Thế tử gia lúc này nội thương còn chưa khôi phục, nếu thật sự ra tay, cũng khó có thể bảo đảm sẽ thắng được ông ta.
“Ông ta chính là quốc sư của Nam Tấn?” Phong Ly Dạ quay đầu nhìn Sở Nhan.
Sở Nhan gật đầu, trong mắt vẫn còn đọng lại hận ý, nhưng nhiều hơn là sự tuyệt vọng.
Phượng Cửu Khanh đã trở nên mạnh mẽ như vậy rồi, thậm chí còn lợi hại hơn mười năm trước.
Ông ta căn bản không phải là đối thủ của Phượng Cửu Khanh, ông ta cũng không thể trả lại mối thù năm đó cho chủ tử của mình.
“Tại sao ông ta lại đưa ông đi? Ông ta nói mẹ con, rốt cuộc là đang ám chỉ ai?”
Không hiểu vì sao, Phong Ly Dạ đột nhiên cảm thấy câu hỏi này đối với bản thân hắn rất quan trọng!
Mà Sở Nhan lại biết câu trả lời!
“Sở tướng quân!”
“Ta… đầu ta đau quá!” Sở Nhan thật sự rất đau, chỗ nào cũng đau.
Vốn dĩ cơ thể đã không được khỏe, vừa rồi còn Phượng Cửu Khanh đả thương.
Ông ta ôm lấy lồng ngực, ho khan một tiếng, vừa ho, khóe môi đã dính đầy vết máu.
“Thế tử gia, tướng quân bị thương rồi.” Phong Tứ lập tức nhắc nhở.
Phong Ly Dạ cũng không biết tại sao vừa rồi mình lại căng thẳng như vậy.
“Xin lỗi.” Hắn nhẹ giọng nói, nhưng hắn vẫn muốn hỏi vấn đề đó.
Nhưng Sở Nhan lại không cho hắn cơ hội để mở lại, ông ta khàn giọng nói: “Ta… rất khó chịu… Công chúa… xin người hãy để cho cửu công chúa tới bắt mạch cho ta, ta cần… Ta cần công chúa đến chữa trị!”
…
“Mẹ ……”
Khuynh Ca đã có một giấc mơ dài, rất dài, trong giấc mơ, mẹ nàng mặc trang phục cổ trang, thậm chí còn lên ngôi nữ hoàng ở thời cổ đại!
Bà ấy đã trở thành một nữ hoàng, được bao quanh bởi một nhóm những nam nhân tuyệt sắc khuynh thành!
“Mẹ……”
Rõ ràng có người một ở bên cạnh, nàng thậm chí không hề suy nghĩ, chạy tới ôm lấy bà ấy.
“Mẹ, con nhớ mẹ lắm…”
Đột nhiên, cổ tay chợt đau nhói, Sở Khuynh Ca còn chưa kịp mở mắt đã bị người nào đó dùng sức kéo dậy, đập người vào một lồng ngực nào đó.
“Ừm…” Mũi đau quá!
Tại sao mẹ lại đột nhiên trở nên cáu kỉnh như vậy? Tại sao lại không hề dịu dàng với nàng một chút nào.
“Mẹ……”
“Mở mắt ra xem cho rõ ta là ai?” Phong Ly Dạ nghiến răng, tức giận đến mức suýt chút nữa bóp nát đầu nàng!
Nữ nhân đáng chết này vậy mà lại chủ động ôm eo nam nhân khác!
Nữ nhân đáng chết! Thực sự chọc giận hắn rồi! Sẽ có một ngày nào đó, hắn sẽ thực sự sẽ bị nàng chọc tức chết mất!
“Phong Ly Dạ?” Khuynh Ca xoa xoa mi tâm, cuối cùng nhìn thấy rõ nam nhân trong tầm mắt mình.
Nhưng không phải vừa rồi nàng đang ôm mẹ sao?
Tại sao……
Nàng quay đầu lại thì thấy Mộ Bạch đang ngồi trên mái nhà, y phục xộc xệch, thậm chí còn để hở nửa người, tư thế giống như một mỹ nam đang ngủ.
Sắc mặt nhợt nhạt như nước, lông mày bình thành ôn hòa, yên lặng nhìn bọn họ.
Cho dù có nhìn thế nào đi nữa, cũng có vẻ như đã bị một nữ nhân nào đó bắt nạt vậy.
Sở Khuynh Ca sững sờ tại chỗ, lẽ nào người ban nãy nàng vừa ôm không phải mẹ mình, mà là Mộ Bạch?
Bộ y phục phanh ra của hắn ta, mái tóc rối loạn của hắn ta, ánh mắt như đang mê mẩn nhìn nàng bây giờ của hắn ta…
Khuôn mặt Khuynh Ca nóng lên, không phải vì nàng xấu hổ, mà vì nàng phát hiện ra mình không biết phải đối mặt với Phong Ly Dạ như thế nào.
Thảo nào cái tên này lại tức giận đến như vậy!
“Ta không có…”
Nhưng nàng chưa kịp nói xong thì đã bị hắn ôm vào lòng.
Cơn cuồng phong bên tai lập tức gào rít suốt quãng đường, chấn động lòng người đến như thế!
Cái tên này, hắn muốn đưa nàng đi đâu thế?