Suy nghĩ trở về với hiện thực, trước mắt, vẫn là đôi mắt lạnh lùng để lộ ra một chút mong chờ của Tiểu Ly Tử.
“Cháu nói nàng ấy nào?” Phong Dụ Hoa vốn muốn giả vờ như không biết, lách khỏi chủ đề này.
Ánh mắt Phong Ly Dạ lại sầm xuống, có một luồng áp lực đè xuống, đè đến nỗi Phong Dụ Hoa phải vội vàng sửa miệng: “Nha đầu chết tiệt đó sao? Hiện tại đang ung dung tự tại trong cung ấy, sau có thể đến đây được?”
“Cháu đã thấy nàng ấy, không phải là đang nằm mơ.” Phong Ly Dạ kiên trì.
Nhưng Phong Dụ Hoa nghe ra được, phần kiên trì này, chẳng qua chỉ là đang tự thuyết phục bản thân.
Nàng ấy thở dài một hơi, nghiêm túc nói: “Mấy ngày qua, mỗi đêm Tứ cô cô đều canh bên cạnh cháu, không tin thì hỏi Tần thúc của cháu đi. Cháu đấy…”
Nàng ấy than nhẹ: “Trong lòng cháu chỉ có những cô nương xinh đẹp, trẻ trung đó, còn những thứ mà cô cô của cháu là ta đây đã bỏ ra, cháu chỉ một mực làm như bị mù, không nhìn thấy gì cả.”
Đằng sau nàng ấy đã nói gì, Phong Ly Dạ không tiếp tục nghe nữa.
Mọi thứ đều giống như cách xa hắn.
Cũng không biết qua bao lâu, Phong Dụ Hoa đưa tay ra, lắc lắc trước tầm nhìn của hắn: “Tiểu Ly Tử, đang nghĩ gì đấy?”
Hắn không nói chuyện.
Phong Dụ Hoa nắm đầu ngón tay, do dự một lát, mới nói: “Tiểu Ly Tử, lần này mẫu thân cháu thật sự đã bị tổn thương rồi, bên trong bên ngoài đều bị tổn thương rồi. Cháu… vẫn nên làm một đứa con có hiếu trước đi.”
Yến Lưu Nguyệt không chỉ bị thương chân, còn bị sỉ nhục.
Đêm đó, lúc Phong Ly Dạ đuổi đến, xiêm y bà ta lộn xộn.
Mặc dù áo bên trong vẫn gọn gàng, nhưng bà ta đã một bó tuổi rồi, đương nhiên là rất mất mặt.
Đêm khuya hôm đó, lần đầu tiên Phong Ly Dạ bước xuống giường, rời khỏi phòng mình.
Yến Lưu Nguyệt vẫn đang ở trong Tướng Quân Uyển.
Lúc hắn đến, bà ta đang đứng trước bài vị của Phong Hồng Đào, không biết đang nghĩ gì.
Ánh mắt của Phong Ly Dạ lập tức rơi về phía cây gậy bên cạnh bà ta.
Không biết đã nhìn bao lâu. Hắn mới đi qua, hai chân khom xuống, quỳ trước bài vị của phụ thân.
“Mẫu thân, hài nhi bất hiếu.”
Bàn tay từ từ nắm chặt lại.
Càng nhìn cây gậy trong tay bà ta, càng cảm thấy áy náy.
Vì một nữ nhân chỉ có thứ tình cảm giả dối với mình, hắn, đã tổn thương đến người mẫu thân mà hắn kính yêu nhất!
“Cơn bệnh nặng của con mới khỏi, thân thể vẫn chưa khỏe, đừng quỳ nữa.”
Yến Lưu Nguyệt muốn đi đỡ hắn, nhưng không nghĩ mình vẫn chưa quen với cuộc sống chống gậy.
Tay vừa run, cây gậy lại trơn một cái.
Yến Lưu Nguyệt không đứng vững, suýt nữa ngã xuống.
Vẫn là Phong Ly Dạ đứng dậy, đỡ bà ta một phen, mới không quá chật vật.
Nhưng trong đáy mắt bà ta xẹt qua một tia u tối, sắc mặt trầm xuống.
Ánh mắt đó, là sự tuyệt vọng không nói ra được.
Phong Ly Dạ không hề nói chuyện, chỉ đỡ bà ta đi đến cái ghế ở một bên ngồi xuống.
Thật ra Yến Lưu Nguyệt có rất nhiều lời muốn nói, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của nhi tử, những lời nói đó, đều cảm thấy không có ý nghĩa nữa.
“Mẫu thân không trách con. Trước kia quả thật mẫu thân đã quá nghiêm khắc với con, cũng chưa từng yêu thương con cho tốt, là mẫu thân không đúng.”
Nhi tử chính là do quá thiếu sự yêu thương, nên mới dễ dàng bị con yêu nữ kia lừa gạt.
Mà bà ta, từ nhỏ chỉ sợ quá yêu thương hắn, sẽ khiến hắn không đủ trưởng thành và cơ trí, bà ta cũng là đồng lõa!
“Nhi tử, sau này, mẫu thân sẽ không đánh con, mắng con nữa, mẫu thân chỉ có một yêu cầu với con.”
Phong Ly Dạ ngẩng đầu nhìn bà ta.
Bà ta không đánh hắn, mắng hắn, thậm chí cũng không hề có một câu trách cứ, quả thật rất không giống với mọi khi.
Lúc Yến Lưu Nguyệt nhìn ánh mắt không quan tâm đến bất cứ thứ gì, cũng không hề có độ ấm của hắn, dịu dàng nói: “Mẫu thân chỉ hy vọng, sau này, con hãy đối xử với bản thân tốt hơn.”
Hắn vẫn không nói chuyện.
Trái tim, bị xé đau.
Ngay lúc này, Lam Trù lại bước nhanh vào: “Phu nhân, Thế tử gia.”
Cuối cùng ánh mắt của ông ta dừng trên người Phong Ly Dạ: “Thế tử gia, Đại công công đến rồi, truyền ngài đến tiếp chỉ.”