Mộ Bạch không nói chuyện, chỉ là giữ chặt cổ tay Sở Khuynh Ca, ngẩng đầu nhìn nàng.
Ánh mắt kia, vô cùng phức tạp.
Có bất an, có ẩn nhẫn, có chống cự, cũng có một loại u ám mà Sở Khuynh Ca không thể nhìn thấu được.
Nàng biết hắn ta đang giãy giụa, chỉ là cũng không cảm thấy, chuyện này có gì nghiêm trọng cả.
Nam tử cổ đại, ngay cả nhìn nửa người trên cũng thận trọng như vậy sao?
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng, Mộ Bạch cũng buông lỏng tay.
Lần này Sở Khuynh Ca không chút do dự, lập tức kéo áo hắn ta xuống.
Miệng vết thương thật sự rất sâu, đúng như nàng suy đoán, nơi móng vuốt cào trúng, chếch đi nửa tấc nữa, hắn ta chắc chắn không về được.
“Trong móng vuốt dã thú có vụn gỗ, vụn gỗ ở trong miệng vết thương của ngươi, sẽ bị nhiễm trùng.”
Lời nàng nói có thể hắn nghe không hiểu, nhưng, ý đại khái, nàng tin chắc hắn ta có thể hiểu được.
“Phải lấy vụn gỗ còn sót lại trong da thịt ngươi ra, nếu không, miệng vết thương rất khó khỏi hẳn.”
Nàng nhìn hắn ta, do dự một lúc, mới nói: “Ta vẫn chưa nghiên cứu chế tạo được thuốc gây tê, nhưng mà lúc giải phẫu, có thể cho ngươi một viên thuốc, khiến ngươi mê man.
“Không được!” Mộ Bạch lập tức từ chối.
Không thể ngờ, lòng phòng bị của hắn ta vẫn còn nặng nề như vậy.
“Không uống thuốc, ngươi sẽ rất đau.” Ở thế kỷ hai mươi mốt, dưới tình huống không có thuốc gây tê, không có bác sĩ nào dám ra tay phẫu thuật.
“Không sao cả.” Mộ Bạch nhìn nàng.
Vẫn chưa bắt đầu giải phẫu mà thái dương đã ở đổ mồ hôi, có thể thấy được, miệng vết thương có bao nhiêu đau đớn.
“Vậy được, ta sẽ thi châm cho ngươi, cố gắng hết sức giảm bớt đau đớn, nhưng mà, vẫn sẽ rất đau đấy.”
Không đợi Sở Khuynh Ca nói xong, Mộ Bạch đã tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại.
Đúng là nam nhân quật cường.
Nàng không hề nhiều lời, lấy ngân châm phong bế huyệt đạo của hắn ta, bắt đầu tiêu độc.
Rượu cồn có độ tinh khiết cao do nàng tinh luyện kết hợp với các vị thuốc, vừa bôi trên miệng vết thương, thân hình cao lớn của Mộ Bạch, lập tức kéo căng ra.
Trên ngực, mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống, ngay cả cơ bắp cũng đang run rẩy.
Thực sự rất đau, mắt thường có thể thấy được.
“Tiên sinh còn có thể chịu đựng được không?”
“Có thể!” Thanh âm hắn nghẹn ngào, lại hữu lực.
Sở Khuynh Ca lập tức lấy dao phẫu thuật ra, không ngờ lúc này Mộ Bạch lại mở mắt ra.
“Tiên sinh…”
“Ta chỉ là… Muốn nhìn xem đồ vật mà ta chế tạo ra, sử dụng… như thế nào thôi.”
Hắn ta rũ mắt, nhìn dao phẫu thuật sau khi được Sở Khuynh Ca tiêu độc thì đè ở trên miệng vết thương của mình.
“Vậy ngươi tốt nhất đừng bị dọa đến ngất xỉu đó.”
Không hề báo động trước, vết đao đè xuống.
Mộ Bạch nắm lấy tay nắm của ghế dựa, da đầu tê dại.
Đau, đau đến váng đầu hoa mắt, rồi lại càng tỉnh táo.
“Cần ta phong kín huyệt đạo cho ngươi không?” Sợ hắn ta lộn xộn.
“Không!” Giọng nói của Mộ Bạch khàn đến mức khiến người ta gần như không thể nghe thấy được.
Nàng biết, hắn ta tuyệt đối không muốn bị người ta phong bế huyệt đạo.
Cho nên, hắn ta chết cũng không chịu uống thuốc ngủ một giấc.
Như vậy sẽ khiến hắn ta có cảm giác vô lực mặc người như cá nằm trên thớt.
Một nam nhân rất không có cảm giác an toàn.
Sở Khuynh Ca cũng không nói gì nữa, lần nữa cắt miệng vết thương ra, rửa sạch vụn gỗ bên trong.
Máu chảy đầm đìa, vô cùng đáng sợ! Cô nương nhỏ mà nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ bị dọa ngất xỉu.
Nhưng nàng không thèm chớp mắt, thậm chí, vẻ mặt vô cảm.
Vẻ mặt nghiêm túc đó, một khắc như vậy, lại khiến người ta kính nể.
Vừa bắt đầu Mộ Bạch có thể duy trì sự tỉnh táo, sau đó, cơn đau nhức ăn mòn thần kinh hắn ta, dần dần, ý thức bắt đầu có chút không rõ ràng.
Cuối cùng, tất cả trong tầm mắt, cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Cả người đau đớn, ý thức không rõ, chỉ biết, có một đôi tay, đang lướt qua lướt lại trên ngực mình.
Nữ tử kia, nhìn thân thể để trần của hắn ta, còn sờ loạn khắp nơi trên người hắn ta nữa.
Đời này, hắn ta chưa từng bị cô nương nào đối xử như vậy cả.
“Nhìn rồi thì… Phải chịu trách nhiệm…”
Lúc Sở Khuynh Ca rửa sạch miệng vết thương, kẽ hở cuối cùng cũng được khâu xong, hắn ta cuối cùng cũng nhắm chặt mắt, hôn mê bất tỉnh.
Sở Khuynh Ca lại nhíu mày, một khắc lúc hắn ta ngất xỉu, rốt cuộc đã nói gì nhỉ?