Ngay khi nhìn thấy ánh mắt Nam Dương ngưng tụ toàn sát khí, Phong Ly Dạ biết rằng Sở Khuynh Ca có thể gặp nguy hiểm.
Mặc dù Nam Bác Mẫn tự tử không phải một tay nàng làm nên, Nam Bác Mẫn rõ ràng là vì mục đích bảo vệ Nam Dương.
Tuy nhiên, việc tự sát của hắn ta không thể tách rời liên quan với Sở Khuynh Ca.
Vì thế hắn đã luôn đề phòng.
Nhưng khi Nam Dương bật dậy, Phong Ly Dạ đã có chuẩn bị sẵn, một chưởng vút tới.
Sở Khuynh Ca bị hắn đẩy ra phía sau, và khi nàng nhìn lên thì Phong Ly Dạ và Nam Dương đã vây lấy nhau.
Mọi người không biết nên giúp ai!
Hàn Thượng cung ra lệnh, đám thị vệ ở bên ngoài chính điện xông vào, bao vây đám đông.
Sức mạnh của Nam Dương và Phong Ly Dạ không phải là thứ mà những tên thị vệ yếu này có thể ngăn lại.
Chính giữa đại sảnh chỉ còn lại có hai người bọn hắn, ngay cả Sở Khuynh Ca cũng buộc phải lui vào một góc vì sức gió bọn hắn tạo ra.
Thấy vậy Sở Vi Vân liền nghiêng người về phía Nam Khánh thì thào nói: “Bệ hạ, Sở Khuynh Ca vẫn luôn có âm mưu chống lại Nam Tấn. Lần này nàng ta đến đây là vì nhiệm vụ của Sởhoàng đế và thái hậu.”
“Nhiệm vụ của Sởhoàng đế và thái hậu? ”Nam Khánh nhíu mày.
Sắc mặt Hàn Thượng cung cũng trầm xuống, hắn ta hỏi: “Nhiệm vụ gì?”
“Nhiệm vụ gì, đó là bí mật hoàng tộc của họ Chu. Ta là người ngoài, nên tự nhiên sẽ không có cơ hội tìm hiểu, nhưng mà…”
Hoàng tộc họ Chu, và người ngoài, chỉ dựa vào hai chữ này, Sở Vi Vân đã ngay lập tức có được chỗ đứng vững chắc ở Nam Tấn.
Dù dao nàng ta là người của Nam Tấn
Còn Sở Khuynh Ca luôn vẫn luôn là công chúa của nước Sở.
Vì vậy, ngay khi Sở Vi Vân nói những lời này, Nam Khánh nhìn Sở Khuynh Ca đang đứng trong góc đại sảnh, ánh mắt cũng từ từ thay đổi.
Bởi vì khí chất quen thuộc không thể giải thích được của Sở Khuynh Ca khiến bà ta những ngày này luôn có cảm giác không đúng.
Giống như nha đầu là người của Nam Tấn bà ta vậy.
Nhưng bây giờ, cảm giác này đã bị Sở Vi Vân hoàn toàn đập tan!
Bà ta cuối cùng cũng đã hoàn toàn thức tỉnh!
Sở Khuynh Ca là công chúa nước Sở, sao có thể đối tốt với công chúa nước khác?
Trong những năm qua, những người ở vị trí cao luyện thành trái tim sắt đá đều chỉ để cho chó ăn sao?
Ánh nhìn của Nam Khánh khẽ trùng xuống, ngay cả giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.
“Ngươi biết những gì?” Bà ta hỏi.
Sở Vi Vân chấn động trong lòng, nàng ta không thể che giấu niềm vui giữa hai lông mày của mình.
“Bệ hạ, bản đồ địa hình của cung điện được cất giấu trong phòng của Sở Khuynh Ca. Vân Nhi nghĩ rằng nàng ta đang âm mưu làm điều gì đó.”
“Vân Nhi còn biết, lần trước điện Vô Trần xảy ra chuyện, rất có thể liên quan đến chuyện Sở Khuynh Ca! ”
Lời nói của nàng ta đều là ‘chắc chắn’ ‘có lẽ’, trên thực tế, để kết tội một người thì cách nói này thật sự là vô trách nhiệm.
Đặc biệt là sự phấn khích và kích động không giấu nổi trong đôi lông mày của nàng ta rõ ràng là đang định tội một ai đó.
Nam Khánh thất vọng trong lòng về một tiểu điện hạ không kìm chế nổi cảm xúc như vậy.
Nếu giao Nam Tấn cho một kẻ tầm thường như vậy, liệu sau này bách tính của Nam Tấn còn có được những ngày tháng tốt đẹp không?
Bà ta phải làm gì với giang sơn mà bà ta đã giữ gìn?
Nhưng nếu Nam Tấn được giao cho Nam Dương, chỉ cần Nam Dương lên ngôi, việc trọng đại của đất nước chắc chắn sẽ không còn liên quan tới bà ta.
Nam Dương sẽ không để bà ta ở phía sau màn mà nghe chính sự chứ!
Thôi vậy thôi vậy, dù sao cũng chỉ là một con rối mà thôi.
Sở Vi Vân ngu đần thì cứ ngu đần đi, có lẽ trong tương lai gần, nàng ta sẽ trưởng thành lên một chút.
Hiện tại nhiệm vụ cấp bách nhất chính là giải quyết vấn đề trước mắt!
Nam Khánh quay đầu lại, liếc mắt nhìn Hàn Thượng cung.
Hàn Thượng cung đã ở bên cạnh bà ta mấy chục năm, làm sao có thể không nhìn thấu tâm tư của Hoàng thượng?
Phong Ly Dạ bị Nam Dương cản trở, không có thời gian để ý đến người khác, Hàn Thượng cung đột nhiên nhảy vọt tới, chưởng một chưởng nặng nề phía Sở Khuynh Ca đang xem trận chiến một cách nghiêm túc…