Xảo Nhi còn tưởng mình chết chắc rồi chứ, không ngờ, nàng ấy lại sống sót.
Lúc mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, bên giường tựa như có một người đang ngồi.
Là Lam Vũ.
“Cứu công chúa! Cứu cứu… Công chúa.” Xảo Nhi mở miệng nói, giọng khàn đặc không thôi.
“Cứu… Công chúa…”
Trong lòng Lam Vũ lại chua xót một trận.
“Xảo Nhi, muội sao rồi? Ta đã cho người đi tìm nữ đại phu rồi, nhưng mà…”
Nhưng mà trong quân đội, chỉ có bên Vân quận chúa là có y nương, nhưng mà, Vân quận chúa… chắc gì đã có cái lòng tốt ấy.
“Cứu công chúa…” Xảo Nhi động đậy thân thể, lập tức đau đến toàn thân đổ mồ hôi.
Nhưng vẫn luôn nghĩ đến an nguy của công chúa.
Lam Vũ rót một chén nước, bón cho nàng ấy uống, tinh thần Xảo Nhi mới tốt lên chút ít.
“Lam Vũ!” Nàng ấy chịu đựng đau nhức kịch liệt, nắm lấy tay Lam Vũ.
“Đêm qua công chúa bị hắc y nhân đưa đi, Phong Tứ đã đi cứu rồi, thế tử gia… Thế tử gia bảo vệ Vân quận chúa.”
Nàng ấy dùng sức nắm chặt nắm tay, sợ bản thân vì quá đau, mà có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Lam Vũ vì muốn tìm Mộ Bạch nên hôm qua làm lãng phí thời gian cũng không không biết là có phải vừa mới tới hay không.
Hắn ta cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì!
“Ta… ta nghe bọn họ nói, phía bên Bắc Tần đã phát lệnh truy nã… giang hồ.”
“Lệnh truy nã giang hồ?” Trong lòng Lam Vũ căng thẳng: “Là nhằm vào công chúa?”
Xảo Nhi nhẹ gật đầu, chỉ nói mấy câu thôi, nàng ấy cũng đã đau đến toàn thân đổ mồ hôi.
Trên mông sau nóng rực, nhưng nàng ấy vẫn cố gắng hết sức trấn tĩnh, không thể để Lan Vũ nhìn ra sự yếu đuối của mình.
Nàng ấy không muốn để Lam Vũ phân tâm!
Bây giờ, công chúa là quan trọng nhất.
“Hắc y nhân đưa công chúa đi từ… cửa sổ, công chúa bị hắn ta điểm huyệt, mau, mau đi tìm Phong Tứ để tìm hiểu… tình huống.”
Nàng ấy không biết mình đã hôn mê bao lâu rồi nữa, nhưng nàng ấy tin, dù cho thế tử gia có vô tình đi nữa Phong Tứ vẫn sẽ tận tâm tận lực cứu công chúa.
Bọn họ dù thế nào cũng là người cùng một đội.
Thế tử gia vẫn phải chịu trách nhiệm với sự an toàn của công chúa.
“Tìm Phong Tứ hỏi cho rõ, mau đi cứu, cứu công chúa.”
“Nhưng muội…” Lam Vũ liếc xuống nhìn nàng ấy.
Lúc trước hắn ta đã cho người thay y phục cho Xảo Nhi cũng đã bôi thuốc rồi.
Nhưng, tiểu cung nữ chỉ biết bôi thuốc, xử lý vết thương gì đó, bọn họ đều không biết.
Hiện tại miệng vết thương vẫn đang chảy máu, đến y phục cũng đều nhuộm đỏ cả rồi.
Thế tử gia thực sự là quá vô tình, vậy mà lại cho người đánh nàng ấy ra nông nỗi này!
Xảo Nhi ở bên công chúa từ nhỏ, đời này nào đã phải chịu uất ức lớn đến vậy.
“Muội không sao, thật, thật sự không sao, nhanh đi cứu công chúa, thế tử gia… Thế tử gia mặc kệ công chúa rồi, chúng ta, chỉ có thể dựa vào mình thôi, mau đi!”
Nàng dùng sức đẩy Lam Vũ một cái.
Cuối cùng Lam Vũ cũng đứng dậy, đi tới cửa, lại quay đầu nhìn nàng ấy thêm lần nữa.
“Ta đã cho cung nữ tiếp tục đi tìm nữ đại phu rồi, muội… muội tự chăm sóc mình đấy.”
“Muội biết rồi.”
Cuối cùng Lam Vũ cũng rời đi, lúc nghe thấy tiếng bước chân hắn ta xa dần, Xảo Nhi mới thở phào nhẹ nhõm một hơn, cả người không còn chút sức lực ngã xuống giường.
Đau lắm, thật sự rất đau.
Lòng lại càng đau hơn.
Đau là vì thế tử gia đối xử với mình tàn nhẫn như vậy chính là nói rõ ngài ấy không quan tâm đến công chúa nữa rồi.
Nàng ấy là vì công chúa mà đau!
Cánh cửa lại đột ngột bị đẩy ra, Xảo Nhi sốt ruột: “Không phải kêu huynh mau đi…”
Nhưng sau khi nhìn rõ người đi vào hơi thở của nàng ấy ngưng trệ, xem chút bị dọa sợ chết khiếp.
“Ha, vẫn còn tinh thần thế này, xem ra, vết thương cũng không nghiêm trọng lắm phải không?”
Sở Vi Vân cất bước đi đến, sau lưng còn có Nhu nhi, hai cung nữ và một nữ tử mặc trường bào đi theo.
Là y nương của nàng ta.
“Người… Sao người lại đến đây?” Xảo Nhi siết chặt tấm khăn trải giường dưới cơ thể, mặt xám như tro.
“Nghe nói ngươi bị thương, ra dẫn y nương đến khám cho ngươi.”
Sở Vi Vân nở nụ cười trên môi, chậm rãi đi về phía nàng ấy.
“Trong cái dịch trạm này chỉ có ta dẫn theo nữ y quan, dù gì ngươi cũng phải xử lý vết thương đúng chứ? Đừng sợ, ta nhất định sẽ nhường nàng ta, chữa trị cho ngươi thật tốt!”