Phong Tứ sợ suýt chút đã quỳ xuống trước Sở Khuynh Ca rồi!
Đây đúng là đang yên đang lành trời gieo tai vạ mà!
Không nhìn thấy chân của thế tử gia khẽ động một cái, rõ ràng muốn đá bay hắn ta ra sao?
Vẫn may, thế tử gia nhịn được!
Phong Tảo lập tức lùi về phía sau, lặng lẽ trốn sau lưng Xảo Nhi, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của bản thân.
Tai vạ gió bay này để cho Phong Tứ được rồi, công chúa đừng làm hại hắn ta!
Vừa rồi Thế tử gia cũng đã động chân rồi, Phong Tứ khó khăn lắm mới thoát được một kiếp.
Nếu lúc này công chúa hại hắn ta, có lẽ chưa chắc hắn ta lại may mắn đến thế!
“Phong Tứ ngươi cũng không bế ta sao, muốn thấy ta bị bệnh sao?”
Sở Khuynh Ca trách móc, ngoảnh đầu, dường như đang tìm gì đó.
“Công chúa, người tìm Phong Tảo sao?” Xảo Nhi chủ động tránh ra, để Phong Tảo sau lưng mình không còn chỗ trốn.
Phong Tảo sợ run cầm cập, bỗng nhiên hắn ta nhanh trí ngồi phịch xuống đất.
“Công chúa, ta, chân ta bị thương rồi, ngay cả đứng ta còn đứng không nổi! Thật sự không gạt người đâu!”
Những người xung quanh không khỏi trừng mắt nhìn hắn ta.
Phong Tảo này cũng nhát gan quá!
Sở Khuynh Ca lườm hắn ta một cái, chỉ đành ngoảnh đầu lại nhìn Phong Tứ.
Phong Tứ lập tức lùi về phía sau Phong Ly Dạ!
Không thể trêu vào, tránh đi còn không được sao?
Phong Ly Dạ lạnh lùng hừ một tiếng.
Còn ai dám bế nàng!
Sở Khuynh Ca bất lực, chỉ đành đưa tay về phía Xảo Nhi: “Em đỡ ta dậy đi, cẩn thận chút, nếu không đủ sức thì từ từ buông ta ra, đừng bất ngờ buông tay, sẽ đau chết ta đó!”
Xảo Nhi cũng đành khom người, oan ức nói: “Vâng, công chúa, em sẽ cố gắng hết sức, nếu em không đủ sức lỡ buông tay ra, người cũng phải cẩn thận một chút, đừng ngã gãy xương.”
“…” Mọi người không biết nói gì.
Nói gì vậy chứ!
Vào lúc Sở Khuynh Ca chậm chạp đưa tay ra, nam nhân được cả kinh thành để ý đó cuối cùng cũng khom tấm thân cao quý của mình xuống.
Cơ thể Sở Khuynh Ca bỗng chốc được hắn bế lên.
Mọi người khẽ thở phào nhẹ nhõm, bây giờ cuối cùng công chúa cũng đạt được mục đích rồi, cũng sẽ không gây tai vạ cho ai nữa.
Phong Tảo nhấc tay lên, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Cửu công chúa này cũng biết hại người thật!
“Ta còn chưa dùng bữa sáng.” Sở Khuynh Ca cười hì hì, nắm lấy vạt áo bị bẩn của nam nhân: “Đến đình nghỉ mát ăn được không?”
Hắn không trả lời, cũng không nói không được.
Nhưng chỉ một nén nhang sau, dưới đình nghỉ mát có hơn hai bóng người.
Xảo Nhi mang chậu nước và khăn mặt đến, sau đó lui xuống.
Sở Khuynh Ca tự vắt khô khăn mặt, đưa nó cho nam nhân bên cạnh.
Nhưng hắn không hề có ý muốn cầm lấy, thái độ vô cùng lạnh nhạt.
Vẫn còn đang giận sao, sao lại có nam nhân tính khí như vậy chứ?
Nàng cũng không biết phải làm sao, đành phải sát lại gần, nhẹ nhàng lau mặt cho hắn.
Gương mặt tuấn tú được lau sạch sẽ, lập tức khôi phục lại dung mạo kinh động lòng người, nhìn với khoảng cách gần như vậy, vẫn không cẩn thận suy nghĩ lung tung.
“Bẩn thật.” Để che giấu khoảnh khắc lơ đễnh của mình, nàng vội lấy khăn về xem thử.
Trên đầu toàn là bụi.
Sau đó lại nhìn bát cơm chiên trứng mình vừa giật về…
“Ta chỉ thấy thú vị thôi, không liên quan đến nàng.” Nam nhân kiêu ngạo muốn giật lại.
Quả thật là nỗi nhục, vết nhơ cả đời này!
“Ta cũng thấy rất thú vị.” Sở Khuynh Ca cầm bát trong tay, nhìn trước nhìn sau, không trả cho hắn.
Phong Ly Dạ giận rồi, vừa rồi nên trực tiếp thiêu hủy nó đi, nữ nhân chết tiệt này cũng sẽ không có cơ hội chê cười hắn!
Thấy nàng lại bưng bát cơm lên, sự giận giữ trong ánh mắt Phong Ly Dạ chợt tan biến, thay vào đó là vẻ vô cùng cảm động.
“Làm ra… thế này, nàng đừng ăn nữa, vứt đi.”