Sở Khuynh Ca xoay người, đối mặt với mấy trăm người vừa xông tới, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp không hề sợ hãi.
Rất nhanh bên cạnh nàng, đã xuất hiện thêm vài người.
Không một ai nói lời nào, công chúa đã quyết tâm ở lại, bọn họ cũng chỉ có thể liều mạng bảo vệ.
“Cảm ơn.” Lời cảm ơn này của Sở Khuynh Ca xuất phát từ thật lòng.
“Là ta nên cảm ơn người.” Phong Tứ đi về phía trước một bước, bảo vệ nàng sau lưng.
“Người đã cho ta thấy được sự kiên cường, gan dạ của một nữ tử.”
Sở Khuynh Ca không nói nhiều lời, chỉ là, bước về trước một bước.
Phong Tứ nhíu mày: “Ta đã chứng kiến được sự gan dạ của người rồi, quay lại bảo vệ Lam Vũ, nơi này giao cho chúng ta.”
“Không.” Sở Khuynh Ca nắm chặt dao găm, ánh mắt lạnh lẽo đầy kiên định: “Ta, chưa bao giờ để mặc bản thân vào tay bất kỳ ai!”
Người có thể bảo vệ mình, vĩnh viễn, chỉ có chính mình!
Trong lòng Phong Tứ thoáng lay động, Cửu công chúa này… Vì sao lại giống một chiến sĩ thật sự như vậy?
Giờ khắc này, rõ ràng trên người nàng đang lóng lánh uy nghiêm của tráng sĩ!
Như vậy, trong thoáng chốc, nhất cả nhiệt huyết đã bị tia sáng trong mắt nàng khơi bùng lên.
“Được, vậy chúng ta cùng nhau!”
Cả đời này Phong Tứ cũng không dám nghĩ, sẽ có một ngày hắn ta sẽ cùng chiến đấu với một nàng công chúa cao quý, kiêu ngạo.
Nhưng mà, hắn ta không có thời gian để nghĩ nhiều!
Mấy trăm binh lính Bắc Tần, đã bắt đầu bao vây.
“Lam Vũ, ngươi dám lộn xộn, xong việc ta sẽ chém chết ngươi!”
Lam Vũ đang muốn tiến lên kề vai chiến đấu cùng nàng, đột nhiên ngồi xuống.
Vừa cử động, quả nhiên miệng vết thương đã đau muốn chết đi sống lại.
Nhưng mà, công chúa……
“Nhận lấy!” Trường kiếm trong tay Phong Tứ bay qua rồi rơi vào tay Sở Khuynh Ca.
Hắn ta vung một chưởng, ba binh lính đang ở gần hai người đã lập tức bị bị một chưởng đánh cho thất khiếu đổ máu, bay ngược trở ra.
“Giữ lại chân khí, dùng kiếm đi.” Sở Khuynh Ca đẩy kiếm về lại, không ngờ nàng vừa vung tay kiếm đã về lại tay Phong Tứ.
“Lam Vũ!”
Nàng gọi một tiếng, Lam Vũ không cần suy nghĩ đã ném thanh kiếm của mình qua.
Trường kiếm vừa ra khỏi tay, Lam Vũ đã thấy hối hận!
Công chúa không biết võ công! Một kiếm này bay qua, nàng không những không đón được, mà còn làm nàng bị thương.
Lam Vũ muốn đứng dậy nhào qua cứu vãn sai lầm của mình, không ngờ, bỗng nhiên Cửu công chúa xoay người một cái, trường kiếm đã vững vàng nằm trong tay nàng.
Lưỡi kiếm xẹt qua dưới ánh trăng, tia sáng màu bạc bay múa, trong phút chốc, hai gã lính Bắc Tần đã ngã xuống.
Một chiêu này, cực đẹp!
Lam Vũ thấy vậy trợn mắt, công chúa học được kiếm pháp từ khi nào? Nàng học võ công ở đâu?
Cả đoạn đường chạy trốn, tuy rằng công chúa bị thương, nhưng vẫn luôn có hắn ta bảo vệ bên cạnh, thực tế thì nàng cũng không có cơ hội thi triển.
Không ngờ rằng bây giờ để nàng tùy ý phát huy, thân thủ lại tốt như thế!
Trường kiếm trong tay Sở Khuynh Ca như du long, vung lên tự nhiên, nhưng lại đủ lực, giây lát sau, hai gã binh lính Bắc Tần đã ngã xuống gào thét thảm thiết.
Cách gϊếŧ người cực tàn nhẫn, khiến cho đám nam nhân bên cạnh kinh sợ không thôi.
Nàng không hề thua kém chiến sĩ chân chính như bọn họ một chút nào!
“Còn ngây ra đó làm gì?” Sở Khuynh Ca bỗng nhiên trách cứ một tiếng.
Phía sau, Phong Nhiễm vội la lên: “Tướng quân! Cẩn thận!”
Còn nữ tử thay hắn ta chắn một kiếm đã đau đến nhíu mày.
“Ngu ngốc! Cẩn thận một chút!”
Trong lúc nói chuyện, nàng lại vung kiếm lên, một lần nữa xông vào trận chiến kịch liệt…